Đệ Nhất Danh Sách

Chương 999: Tìm Tới Cửa

Sương mù trong Thánh sơn chưa từng tản đi, mà đám nhện khổng lồ vẫn luôn ở trong đó.
Khi hơn hai ngàn người này đi tới khu vực có sương mù, họ không hề dừng bước như người bình thường mà đi thẳng vào trong đó.
Điều khiến người ta ngạc nhiên là bước đi của họ không hề bị ảnh hưởng bởi sương mù.
Cả đội không chút trở ngại tiếp tục đi vào trong Thánh sơn.
Nhện khổng lồ trong vùng đất hoang như cảm nhận được con mồi đang tới mà bắt đầu hướng về phía chi đội.
Nhưng khi Bộ Điểu Chu xuất hiện, những binh lính này không hề hoảng hốt, một trong số đó lấy một cái hộp đen phát ra thanh âm kỳ quái, Bộ Điểu Chu nghe được âm thanh thì lập tức thối lui.
- Giải thích "Bộ Điểu Chu" là nhện khổng lồ.
Hết giải thích.
Dường như các binh sĩ cũng không tính giết chết đám nhện này.
Họ chỉ muốn đám nhện tiếp tục bảo vệ nơi này mà thôi.
Không phải bảo vệ bí mật vốn có của Hỏa Chủng mà là bảo vệ bí mật mới của họ.
Đội ngũ hơn hai ngàn người hành quân chỉnh tề tiến vào bên trong Thánh sơn, một người dẫn đầu có hoa văn màu bạc phát sáng nói:
"Nơi này rất thích hợp, tuy thiết bị có chút cũ kỹ nhưng có rất nhiều tài liệu quý giá.”

Nói xong, hắn hơn hai ngàn chiến binh phía sau hắn lập tức đi vào các tòa nhà, bắt đầu kiểm tra máy móc thiết bị Hỏa Chủng lưu lại.
Dựa theo đối phương tính toán, Thánh sơn là nơi thích hợp để xây dựng cứ địa bí mật.
Tuy có khuyết điểm là khó có thể bảo trì thiết bị nhưng rất nhanh về sau, khi Vương thị thâu tóm Hỏa Chủng xong, hẳn có thể loại bỏ khuyết điểm này.
Hắn quay người nhìn vùng đất cỏ dại mọc lan tràn này, đột nhiên cảm thấy nơi này rất thích hợp cho mình.
Phảng phất như vừa có một khởi đầu mới.
...
Lúc này, binh sĩ chủ lực của Chu thị đang tập kết ở hàng rào 73.
Bên trong hàng rào 73, tại trụ sở bí mật của tổ chức tình báo, một nam tử trung niên đeo mắt kính nhìn văn kiện trong tay xong thì chau mày:
"Có tin tức của Nhâm Tiểu Túc không?"
"Báo cáo trưởng quan, sáng hôm trước hắn một mình rời khỏi Lạc thành, hướng đi hiện giờ không rõ."

Trưởng quan phòng tình báo Chu Thủ Thạch có chút bất mãn:
"Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy.
Sao có thể mất tung tích loại nhân vật cực kỳ nguy hiểm này chứ?”

Trong văn phòng xa hoa có một tiêu bản đầu hổ được treo trên tường, đó là con hổ do chính tay Chu Thủ Thạch giết chết 17 năm trước.
Phía dưới đầu hổ là một khẩu súng săn tinh xảo.
Bất kỳ ai vừa vào phòng cũng thấy được khung cảnh này, khi ấy họ sẽ cảm nhận được quyền uy ngập trời của Chu thị.
Tính cả Chu Hi Long từng bị Nhâm Tiểu Túc giết thì hiện tại chỉ huy quân sự tối cao của Chu thị còn lại Chu Thủ Thạch và Chu Dật Phi.
Ba Người này chính là tam hổ của Chu thị, mà bản thân Chu Thủ Thạch cũng rất thích danh hiệu này.
Cửa sổ văn phòng được che chắn cẩn thận, có vẻ những người này không thích ánh mặt trời lắm.
Chu Thủ Thạch nói với nhân viên tình báo ở phía đối diện:
"Hẳn trong vòng hai hôm binh sĩ chủ lực sẽ tới hàng rào 73.
Trưởng quan, chúng ta có cần lo lắng như thế không?"
"Vấn đề ở chỗ chúng ta nên vượt qua hai ngày thế nào…"
Chu Thủ Thạch để văn kiện trong tay qua một bên:
"Tạp chí hi vọng thế nào rồi?"
"Người của chúng ta bên Lạc thành truyền tin nói tạp chí hi vọng đang tại thu dọn đồ đạc, cứ như sắp dọn nhà vậy… "
Nhân viên tình báo nói:
"Tạp chí hi vọng đã chuẩn bị xong xe cộ, hẳn mấy ngày nữa sẽ đi."

"Đi?"
Chu Thủ Thạch có chút sửng sốt:
"Họ muốn đi đâu?"
"Nghe đồn là muốn tới Tây Bắc…"
Nhân viên tình báo nói.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng nổ vang, Chu Thủ Thạch thoáng cái đứng lên:
"Chuyện gì xảy ra?!"
Một lát sau, nhân viên tình báo gõ cửa bước vào:
"Trưởng quan, không xong rồi, cửa thành hàng rào 73 bị người dùng thuốc nổ cho nổ tung!"
"Cái gì?"
Chu Thủ Thạch bối rối:
"Cửa thành bị người phát nổ? Binh sĩ ở đâu?”

"Họ đang đuổi bắt người cho nổ cổng thành.
Nghe nói đối phương ở trong hàng rào đột nhiên chạy tới ném thuốc nổ, sau đó lại chạy thục mạng.
HÌnh như không chỉ có một người, có người tiếp ứng cho hắn…"
Nhân viên tình báo giải thích.
"Nhanh điều tra đi, đây thật sự là sự sỉ nhục của ngành tình báo chúng ta.
Cho người lùng bắt hành động, trước khi trời tối phải bắt được những người này!"
Chu Thủ Thạch nổi trận lôi đình, xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế, e rằng ông chủ Chu Sĩ Tể sẽ không để yên cho hắn.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều bị tiếng nổ hấp dẫn mà chạy tới cổng thành như châu chấu.
Chu Thủ Thạch nâng chung trà lên, chợt phát hiện nước trà đã nguội, hắn cầm điện thoại thông báo với người bên ngoài:
"Đổi chén trà."

Nói xong hắn cúp điện thoại rồi bắt đầu nhìn những văn bản tài liệu khác, thế nhưng không biết vì sao, Chu Thủ Thạch luôn cảm thấy tâm thần có chút không tập trung.
Vốn bọn họ đề phòng Nhâm Tiểu Túc trả thù Chu thị, hiện tại hàng rào 73 đột nhiên xảy ra chuyện lớn, chắc chắn có quan hệ với Nhâm Tiểu Túc.
Két..
Cửa được mở ra, Chu Thủ Thạch nhíu mày:
"Sao không gõ cửa..."

Chu Thủ Thạch chuẩn bị phát giận nhưng khi hắn nhìn thấy thiếu niên đẩy cửa vào thì cả người trở nên cứng ngắc.
Chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc bưng một cái mâm, trên mâm không có trà mà là một cây súng lục.
Chu Thủ Thạch cố gắng trấn định, tay của hắn chậm rãi lòn xuống dưới mặt bàn, chuẩn bị ấn nút đỏ.
Nhâm Tiểu Túc cười tủm tỉm nói:
"Chớ có ấn, không có tác dụng đâu, người trong tòa nhà này đều chết, ngay cả chó săn các ngươi nuôi ta cũng không bỏ qua.
Nghe có hơi điên khùng nhỉ.”

Chu Thủ Thạch nghe được hàm ý trong lời hắn, hắn xác nhận cũng không nghe được động tĩnh gì ở phía ngoài.
Hắn tin những gì Nhâm Tiểu Túc nói.
Đơn giản vì đối phương chính là Nhâm Tiểu Túc.
"Ngươi tới nơi này làm gì?"
Chu Thủ Thạch ngồi tại chỗ, bất an hỏi.
"Ta nghe nói các ngươi đang tìm ta, thậm chí còn treo thưởng ở thế giới ngầm nữa.
Giá ta cao như thế thì chi bằng tự mình tới đây, xem thử có nhận được tiền không… "
Nhâm Tiểu Túc lấy cái khăn dùng để lau kính từ trên bàn của Chu Thủ Thạch rồi chà lau súng lục.
Chu Thủ Thạch nói:
"Giết Giang Tự không phải chủ ý của ta."

"Ngươi nhìn đi, đối diện nói chuyện thế này có phải bớt việc hơn không…"
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:
"Không phải ngươi thì là ai, La Tông Nhân là người dưới trướng ngươi.”

"Hắn tuy thấp hơn so với ta nửa cấp nhưng phần lớn thời gian hắn không báo cáo công tác với ta.
Ta cũng biết việc hắn làm không thể lộ ra dưới ánh sáng nên ta có ý tránh né, sợ ông chủ phía trên vì bảo vệ bí mật mà diệt khẩu… "
Chu Thủ Thạch giải thích.
"Ừ, lý do rất đầy đủ…"
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
"Vậy ngươi muốn nói, ngươi hạ lệnh muốn giết Giang Tự chính là ông chủ của Chu thị, Chu Sĩ Tể? Dù ngươi không dính vào cũng không có nghĩa ngươi có thể thoát tội.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận