Đệ Nhất Danh Sách

Chương 955: Như Giẫm Trên Đất Bằng

Trên chiến trường đột nhiên xuất hiện tay tay súng bắn tỉa, dập tắt hi vọng phá tan trận địa của chi mọi rợ này.
Không chỉ mọi rợ tiếp cận phòng tuyến bị bắn gục mà còn một tí cao thủ mọi rợ cũng được Dương Tiểu Cận nhìn ra và tiêu diệt.
Tay tay súng bắn tỉa xuất hiện khiến áp lực của quân đoàn viễn chinh càng thêm lớn.
Bọn họ không biết tay tay súng bắn tỉa làm sao tìm được cao thủ.
Vì đám cao thủ che giấu thật sự rất tốt, thậm chí còn chẳng mặc trọng giáp.
Nhâm Tiểu Túc không có bản lĩnh này, năng lực quan sát thông qua kính ngắm của hắn bị yếu đi một phần.
Người bình thường cũng thế mà thôi, khi nhìn bằng kính ngắm sẽ bỏ qua vài chi tiết nhỏ.
Nhưng Dương Tiểu Cận thì khác, nàng đã có thói quen dùng kính ngắm quan sát thế giới này.
Một ít cao thủ mọi rợ ẩn dấu để tìm kiếm thời cơ không hình tấn công hung mãnh như các mọi rợ khác.
Dương Tiểu Cận vừa nhìn đã ra.
Kỳ thật Dương Tiểu Cận cũng không biết những mọi rợ này là cao thủ ẩn dấu.
Chỉ là nàng thấy mấy tên mọi rợ kia lén lén lút lút, không đi cùng những mọi rợ bình thường thì khẳng định họ có vấn đề.
Đã có vấn đề, vậy thuận tay mà bắn thôi.
Khi hai người bọn họ vừa gia nhập chiến trường, quân đoàn viễn chinh cũng không có đặc biệt để ý tới.
Vì bọn họ hiểu rõ qua những tay súng bắn tỉa này nên quan chỉ huy cảm thấy hai người chỉ là hai tay tay súng bắn tỉa bình thường mà thôi, không cách nào bao quát toàn bộ chiến trường.
Nếu đúng như quan chỉ huy mọi rợ nghĩ thì thật sự chẳng có gì để nói nữa.
Thời gian lắp đạn rất lâu, đạn cũng có hạn.
Hơn nữa muốn tấn công chiến sĩ trọng giáp phải dùng đạn xuyên giáp.
Cơ mà hắc thương của Dương Tiểu Cận và Nhâm Tiểu Túc thì khác, đầu tiên họ có đạn vô hạn.
Có thể tùy tâm lựa chọn loại đạn, đủ để họ có thể trở thành kẻ thống trị trên chiến trường.
Cũng chính vì Dương Tiểu Cận biết hắc thương lợi hại thế nào nên khi được Nhâm Tiểu Túc tặng nàng mới cao hứng như thế.
Mà P5092 cũng không xem hay người này là tay súng bắn tỉa bình thường.
Trong quá trình áp chế hỏa lực, quan chỉ huy quân đoàn viễn chinh chậm chạp không hoãn thế công của bọn hắn.
Hắn cảm thấy tay súng bắn tỉa chung quy cũng sẽ hết đạn.
Hai tay súng bắn tỉa này có thể bắn được bao nhiêu lần? Năm mươi? Một trăm?
Dù họ có thể bắn được bốn năm trăm phát súng thì binh đoàn viễn chinh có tận mấy vạn binh sĩ.
Chung quy chỉ cần đợi hết đạn là xong.
Sách lược hôm nay của quân đoàn viễn chinh vốn là đổi mạng nên căn bản không quan tâm chết vài trăm người.
Thế nhưng, từ từ quan chỉ huy mọi rợ lại phát hiện, này âm thanh súng ngắm phảng phất như vĩnh viễn cũng không ngừng.
Tính sơ lược cũng đã trăm lần rồi, tuy nhiên vẫn chưa thấy chậm lại tí nào.
Khi quan chỉ huy mọi rợ xem ghi chép về tần suất và số lần nổ súng của phó quan thì phát hiện tần suất kinh khủng hơn những gì họ biết về tay súng bắn tỉa của người Trung Nguyên rất nhiều.
Hơn nữa số lần đã gần nhảy tới một ngàn vẫn chưa có xu thế dừng lại.
Phản tiếng súng ngắm còn vang hơn cả súng máy hạng nặng.
Theo thời gian, âm thanh này khiến đám mọi rợ có một loại sợ hãi khó nói thành lời.
Phảng phất như có người cầm cái điều khiển mà mỗi lần bấm xuống phía bên họ sẽ chết một người.
Loại cảm giác bị người khác nắm trong tay này thật khó lòng tiếp thu.
Quan chỉ huy mọi rợ vẫn không hạ lệnh tạm hoãn thế công, vẫn giữ ý định dùng mạng người lấp đầy lỗ hổng.
Trên thực tế, kỳ thật sách lược này rất chính xác, chung quy ai sẽ vì hai tay súng bắn tỉa mà từ bỏ tiến công rồi dứt khoát lui về phương bắc kia chứ.
Hơn nữa, tinh thần lực của Dương Tiểu Cận đã bắt đầu cạn dần.
Mỗi lần bắn một phát đều tiêu hao tinh thần lực của nàng.
Lúc này, nàng đã bắt đầu cảm thấy choáng váng buồn nôn.
Đây là biểu hiện của việc sử dụng tinh thần lần quá độ.
Ngoại trừ Nhâm Tiểu Túc ra, tinh thần lực của những siêu phàm giả còn lại đều có hạn.
Dương Tiểu Cận cũng không ngoại lệ.
Tiêu diệt hơn ngàn người mà tinh thần lực mới cạn kiệt.
Điều này đã đủ thể hiện thực lực nàng kinh khủng cỡ nào rồi.
Chỉ là nhân số của mọi rợ quá nhiều mà thôi.
Nhưng Dương Tiểu Cận đột nhiên nhớ ra gì đó.
Nàng thu hồi hắc thương, lấy súng bắn tỉa của Nhâm Tiểu Túc:
"Ngươi xuống giúp họ đi, đưa hắc thương của ngươi cho ta dùng.”

Nhâm Tiểu Túc sửng sốt một chút, kết quả phát hiện đối phương thật sự có thể sử dụng hắc thương của hắn.
Hơn nữa tần suất bắn còn nhanh hơn cả khi nãy nữa.
Khi siêu phàm giả sử dụng năng lực sẽ tận lực không chế tốc độ tránh tình trạng tiêu hao tinh thần lực quá mức.
Từ trước tới nay tinh thần lực của Nhâm Tiểu Túc luôn là vô hạn nên không biết điều này.
Có điều những người khác thì không, vì thế họ đã sớm tập thành thói quen tiết kiệm tinh thần lực.
Cho nên, lúc trước Dương Tiểu Cận nổ súng vẫn chưa dùng hết tốc độ.
Mà hiện tại đã khác, nàng dùng hắc thương của Nhâm Tiểu Túc sẽ tiêu hao tinh thần lực của thiếu niên.
Một bước cuối cùng trói buộc Dương Tiểu Cận nay đã không còn…
Nhâm Tiểu Túc yên lặng nhìn tất cả, hắn có phần dở khóc dở cười.
Nguyên bản hắn còn tưởng bản thân đã là đại sư súng ống, không chênh lệch là bao so với đối phương.
Kết quả hiện tại hắn mới hiểu được, rốt cuộc hoàn mỹ cấp là thế nào...
Vương Uẩn nghe tần suất tiếng súng ngày càng thu hẹp thì quay đầu lại nhìn về phía sau lưng.
Chỉ là hắn ngạc nhiên phát hiện, Nhâm Tiểu Túc đang bò xuống, ở đó chỉ còn lại một mình Dương Tiểu Cận mà thôi.
Tần súng của một tay súng bắn tỉa chỉ chậm hơn so với hai tay súng bắn tỉa một chút.
Vương Uẩn nghĩ mãi cũng không cách nào giải thích được điều này…
Bấy giờ, phòng tuyến tưởng chừng sắp sụp đổ lần nữa kiên cố hơn.
Mọi rợ bất kể giá lớn phát động thế công nay đã bắt đầu hòa hoãn, cho đến giờ phút này P5092 mới nhẹ nhàng thở ra.
Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ Dương Tiểu Cận ẩn núp, tán thán nói:
"Loại địa hình này phối hợp loại với tay súng bắn tỉa hoàn toàn vượt qua kế hoạch của ta.
Ban đầu ta còn tính đồng vu quy tận với mọi rợ.
Ta không nghĩ vật tư Thiếu soái mang về có thể chống đỡ được bao nhiêu.
Hiện tại chẳng biết vì sao lòng tin đã vững chức hơn.
Thậm chí ta còn cảm thấy chúng ta có thể thắng trận này thật đẹp nữa.”

Nhưng vào lúc này, P5092 chợt ngây ngẩn cả người, hắn giơ kính viễn vọng quân dụng lên, hét lớn:
"Địch tập kích, ở chỗ ẩn núp có sinh vật màu xám đang di chuyển!”
Chỉ là, P5092 vừa nói xong thì mặt nạ bạc đã xông tới cái bóng màu xám đó!
Thân núi có góc chếch chừng 75 độ, nhưng tốc độ của mặt nạ bạc chẳng khác nào chạy trên đất bằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận