Đệ Nhất Danh Sách

Chương 882: Tin Tức Bảo Hộ

Ý của sĩ quan phụ tá là, nếu bây giờ lấy danh nghĩa của P5092 báo tin tức lên phía trên, nếu như xảy ra vấn đề, tất cả trách nhiệm đều do P5092 gánh chịu.
Cũng có nghĩa là, Nhâm Tiểu Túc chỉ tùy ý nói lại khiến ảnh hưởng tới P5092.
Nói thật, có rất ít sĩ quan cao cấp nguyện ý gánh vác trách nhiệm nguy hiểm như vậy , bởi vì một khi phạm phải sai lầm nghiêm trọng trong một trận chiến, điều này sẽ ảnh hưởng tới con đường quan quan cả đời người này trong Hỏa Chủng.
Thế nhưng không có cách khác, sĩ quan phụ tá phát hiện trưởng quan nhà mình lại mạc danh kỳ diệu tin lời của tiểu tử đó.
Với tư cách là sĩ quan phụ tá, hắn làm sao có thể dựa theo lời nói bừa của đối phương mà làm thành báo cáo đưa lên trơn.
Hơn nữa còn phải làm giả đi mới khiến tổng bộ tin tưởng tính chân thật của tin tức này.
Sau khi sĩ quan phụ tá rời đi, phó tổng giám đốc Kỷ Nhất của tạp chí hi vọng đến thăm doanh trướng chỉ huy, P5092 vẫn rất khách khí với Kỷ Nhất, hắn cười nói:
"Kỷ tiên sinh quang lâm, có chuyện gì sao?"
"Nghe nói các ngươi vừa đánh thắng một trận, chúng ta muốn làm chút phỏng vấn.
Nếu được, có thể tiết lộ một ít thông tin về trận chiến tranh này hay không.
Ví dụ làm thế nào ngươi có thể đưa ra quyết định đúng đắn, mọi rợ tử thương bao nhiêu, trong đó có người nào nổi bật chăng... "
Bấy giờ, Kỷ Nhất chỉ là ngoại nhân nên không biết Nhâm Tiểu Túc cũng tham gia chiến đấu, cả ngày nay hắn đã không gặp Nhâm Tiểu Túc.
P5092 nghĩ nghĩ rồi nói:
"Được chứ, ta có thể kể một chút cho ngài nghe về trận chiến này!”
Hai mắt Kỷ Nhất sáng lên, hắn chỉ sợ việc này liên quan đến cơ mật quân sự nên không cách nào khai thác.
Lại nghe P5092 nói:
"Vốn trận chiến đấu này là để điều tra bố trí hỏa lực của mọi rợ.
Vì hàng rào 176 thất thủ nên mọi rợ lấy được một ít vũ khí nóng của Trung Nguyên.
Những vật này lực sát thương thật lớn đối với quân ta.
Hơn nữa địa hình trong cánh rừng này khá phức tạp, muốn chiến đấu chính diện với mọi rợ phải trả cái giá rất lớn…"
"Sau đó ta ủy thác cho một cao thủ tên Nhâm Tiểu Túc dẫn theo đội trinh sát tiến vào cánh rừng, binh sĩ chủ lực phụ trách ở yểm hộ chính diện, nguyên bản cũng không ôm quá nhiều hi vọng, nhưng vị Nhâm Tiểu Túc này thật sự mang tới quá nhiều kinh hỉ cho Hỏa Chủng rồi..."
"Trong trận chiến đấu này, có thể nói Nhâm Tiểu Túc lấy sức một mình..."
P5092 nói một hồi chợt phát hiện biểu tình cổ quái của Kỷ Nhất:
"Kỷ tiên sinh, làm sao vậy?"
Kỷ Nhất nói: "Cho nên ngươi nói là, trận này đại thắng đều là nhờ Nhâm Tiểu Túc?"
"Đúng đấy..."
P5092 gật đầu nói:
"hi vọng lúc ngài đưa tin sẽ tốn chút công ghi chép chiến công của hắn."
Kỳ thật P5092 có tâm tư riêng, hắn là muốn đưa Nhâm Tiểu Túc ra ngoài ánh sáng.
Tuy hắn không biết Nhâm Tiểu Túc thuộc về thế lực nào nhưng nếu cao tầng của thế lực này đọc được tin và thấy Nhâm Tiểu Túc có quan hệ tốt cùng Hỏa Chủng, e rằng Nhâm Tiểu Túc sẽ rất khó trở lại đó, đúng không?
Cao tầng đều rất đa nghi, ngay cả Hỏa Chủng cũng không ngoại lệ, thậm chí P5092 cảm thấy cả thế giới này đều không có ngoại lệ.
Cho nên, một chiêu này của hắn không khác gì cách làm của đại lừa dối lúc trước.
Dựa trên nguyên lý mà nói thì đều như nhau, đây chính là kế ly gián!
Hơn nữa còn là quang minh chính đại ly gián, chung quy P5092 chỉ là đang khen Nhâm Tiểu Túc thôi mà!
Có điều cuối cùng, Nhâm Tiểu Túc sẽ thuộc về Hỏa Chủng.
Thế nhưng, bàn tính này của P5092 đã đánh hụt.
Ngày hôm sau lúc hắn đọc báo thì thấy trên tạp chí hi vọng không nhắc tới ntt chút nào, tất cả chỉ dùng từ binh sĩ vĩ đại để hình dung!
Này không đúng nha, vì sao lại ghi như vậy a!
P5092 đi tìm Kỷ Nhất, hắn khó hiểu hỏi:
"Ngài vì cái gì không nêu tên Nhâm Tiểu Túc lên.
Chẳng lẽ hắn không xứng đáng nhận được vinh quang này sao?"
Chỉ thấy Kỷ Nhất lắc đầu nói:
"Không phải a, chúng ta là sẽ không đưa tin chuyện về Nhâm Tiểu Túc."
P5092 sửng sốt một chút:
"Vì cái gì? Không phải tạp chí hi vọng luôn ghi lại sự thật à.
Chẳng lẽ sự thật về Nhâm Tiểu Túc không phải sự thật? Việc này có phải hơi trái với nguyên tắc của các ngươi rồi không?”
"Xin lỗi, không vì cái gì cả..."
Kỷ Nhất thở dài nói:
"Chúng ta sẽ không đăng những thông tin về hắn.
Tất cả đều được lưu trong hồ sơ cơ mật của tòa soạn hi vọng, 50 năm sau mới được công bố.”
P5092 không biết nên nói cái gì cho tốt.
Giờ khắc này hắn bỗng nhiên ý thức được, Nhâm Tiểu Túc đối với tạp chí hi vọng mà nói dường như là một tồn tại vô cùng đặc thù.
Tạp chí hi vọng sẽ không đưa tin về hắn, bảo hộ hoàn toàn thông tin của thiếu niên không để quá nhiều người biết!
Bất quá P5092 cũng không thấy có gì tiếc nuối.
Chung quy Nhâm Tiểu Túc cũng nói về sau sẽ là người một nhà mà.
Công tác hiêu dụ của hắn rất tốt.
Tuy không cách nào tiến thêm một bước nhưng nhưng chiến tranh sẽ kéo dài rất lâu, hắn còn rất dài thời gian.
...
Cùng lúc đó, trong rừng rậm, Ngõa Liên Kinhvới tư cách là quan chỉ huy của đội tiên phong đang cực kỳ tức giận vì đưa ra quyết định sai lầm.
Ngay từ đầu bọn họ tưởng binh sĩ chủ lực Hỏa Chủng tiến vào cánh rừng nên mới tạo ra thương vong lớn như thế cho đội tiên phong của bọn họ .
Kết quả khi đám Nhâm Tiểu Túc chạy khỏi cánh rừng, chúng mới biết đám người này chỉ có chừng trăm người!
Hơn 100 người giết mấy trăm mọi rợ, mấu chốt là đối phương lại không có chút hao tổn nào!
Nếu đối phương là hơn 100 thành viên T5, đám mọi rợ nhóm coi như chịu.
Nhưng vấn đề ở chỗ trong quá trình truy kích bọn họ phát hiện tố chấtthân thể những binh sĩ Hỏa Chủng đó bất quá chỉ như mọi rợ bình thường mà thôi, không bằng cả Bách Phu Trưởng, duy chỉ có một thiếu niên tương đối lợi hại.
Bởi vậy, trận chiến đấu này đã trở thành sỉ nhục của Ngõa Liên Kinh hắn!
Mọi rợ không ngại bại trận, chiến tranh mà ngay cả thất bại cũng không chấp nhận được thì quá yếu đuối rồi.
Thế nhưng hắn lại không chấp nhận được việc đã thua một người yếu hơn mình!
Nhưng vào lúc này, một người mặc áo đen chậm rãi đi tới, áo đen khàn khàn nói: "Tướng quân đã biết được tin tiền tuyến bại trận."

"Tướng quân làm sao mà biết được..."

Ngõa Liên Kinh cười lạnh:
"Là ngươi đi mật báo a?"
"Không sai, là ta."

Áo đen bình tĩnh tự nhiên nói:
"Tướng quân cho rằng mảnh cánh rừng không an toàn.
Lệnh ngươi chấp hành kế hoạch thứ hai .
Người ta đều mang đếncho ngươi, bọn họ ở đằng sau, ba giờ nữa là tới.
Nếu như lần này vẫn phạm phải sai lầm, trở về ngươi tự tới địa lao đi.”

Ngõa Liên Kinh vốn đã phản cảm áo đen, nay nghe được hai chữ địa lao thì tức ném rìu của mình đi.
Chỉ thấy áo đen nhẹ nhàng tránh né được.
Rìu phi thằng không ngừng, cứng rắn chặt đứt một thân cây.
Chỉ là khi áo đen tránh qua, gió thổi khiến một góc nón trùm đầu của hắn hé mở.
Ngõa Liên Kinh bỗng nhiên ngây ngẩn cả người:
"Đợi một chút, lúc trước không phải da ngươi là màu xám mà, như thế nào đột nhiên biến đen?"
Áo đen lui về sau một bước, thối lui đến trong bóng râm.
Sau nửa ngày mới nghe được áo đen cắn răng nói:
"Do phơi nắng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận