Đệ Nhất Danh Sách

Chương 978: Hay Là Vì Tiền


Khu biệt thự Mẫu Đan tại Lạc thành đã biến thành một chiến trường to lớn, mưa cọ rửa hết thảy huyết dịch cho tiến trong đất bùn nhưng trong không khí vẫn còn chút vị ngai ngái.
Nhâm Tiểu Túc thu nạp hết người máy nano trong chờ Chu Nghênh Tuyết thu hoạch chiến trường.
Lúc này không ai dám ra ngoài, vừa vặn thuận tiện để thường xuân giết người.
Bất quá, Nhâm Tiểu Túc đặc biệt tới phòng giám sát để kiểm tra. Sau khi thấy bảo vệ và nhân viên công tác chạy đi sạch thì hắn lấy máy chủ chứa đoạn phim ghi lại cuộc chiến mang đi.
Chung quy sự kiện thường xuân với tất cả liên minh hàng rào đều đem tới ảnh hưởng rất lớn, Nhâm Tiểu Túc không muốn vì chút chuyện vặt mà khiến Chu Nghênh Tuyết lâm vào cảnh nguy hiểm.
Nói thế nào đi nữa thì đây cũng là nha hoàn nhà mình a.
Trước khi đi, hắn còn bỏ lại một thỏi vàng với ý muốn bồi thường cho việc hắn lấy máy chủ.
Đợi khi hắn mang máy chủ trở về, Chu Nghênh Tuyết nói:
"Lão gia, đều giết hết rồi à."
Kỳ thật lúc trước Chu Nghênh Tuyết vẫn luôn khó hiểu, vì sao Nhâm Tiểu Túc không muốn nàng bại lộ thường xuân, chung quy hiện tại nàng đã cường đại như vậy, hà tất e ngại người khác?
Nhưng về sau nàng đã hiểu, có đôi khi tiếng người như đao, lão gia vì muốn bảo vệ nàng, không muốn nàng bị người khác chỉ trích.
Nhâm Tiểu Túc lấy áo mưa màu đen ra khoác lên người:
"Được rồi, chuyện nơi này đã chấm dứt, trước ngươi đi xem bọn Vương Vũ Trì, ta đi tìm La Lam."
"Được…"
Chu Nghênh Tuyết gật đầu đáp. Trận chiến hôm nay coi như đã ghiền với nàng rồi. Chu Nghênh Tuyết nghĩ đến lão gia làm mồi nhử hấp dẫn địch nhân rồi để nàng xử lý chúng thì thầm cảm thấy lão gia cứ như cao thủ ẩn thế tái xuất giang hồ vậy. Vừa nghĩ tới đã cảm thấy vô cùng suất khí rồi.
Lại nói, Chu Nghênh Tuyết cũng có chút tưởng niệm đám đệ đệ Vương Vũ Trì. Tám thiếu niên đi theo Nhâm Tiểu Túc liều mạng, hiện giờ vẫn đang ở đại học Thanh Hòa làm sinh viên. Lúc trước khi tám người này ôn thi cũng là Chu Nghênh Tuyết chiếu cố bọn họ.
Trong lúc không tự chủ, Chu Nghênh Tuyết xem những thiếu niên kia như em trai của mình.
Bất quá Chu Nghênh Tuyết suy nghĩ, lâu như vậy nàng không gặp đệ đệ, có nên tặng chúng chút lễ vật không? Có cần mua chút phỉ thủy gì đó làm quà?
Trước khi đi Nhâm Tiểu Túc nhìn Chu Nghênh Tuyết một cái:
"Ngươi tới Tây Bắc, có dùng danh tiếng của ta làm mưa làm gió không?"
Chu Nghênh Tuyết nhất thời có hơi sợ:
"Không có... Không có!"
"Vậy được, đợi giải quyết chuyện nơi đây xong thì cùng ta về Tây Bắc. Đến lúc đó ta tìm người hỏi một chút là biết… "
Nhâm Tiểu Túc nói xong thì quay người đi vào màn mưa.
Chu Nghênh Tuyết bĩu môi cả giận nói:
"Rõ ràng ta đã lập công lớn như vậy, sao lão gia còn muốn thêm chuyện chứ. Có lão gia nhà ai mà như vậy đâu hả?! Hoàng đế còn chẳng dám để binh sĩ đói khổ, ta tới Tây Bắc hưởng chút phúc thì có làm sao…”
...
Lúc này, La Lam và Chu Kỳ vẫn như cũ đứng ở ngã tư ngoài cửa đại học Thanh Hòa, yên lặng chờ Nhâm Tiểu Túc trở về.
Lúc trước Nhâm Tiểu Túc hấp dẫn lực chú ý của tất cả sát thủ áo đen, khi La Lam thấy được nhân số đối phương nhiều như vậy thì xác thực có phần kinh hãi. Nếu không phải Nhâm Tiểu Túc tới Lạc thành, sợ là hắn sẽ thật sự chết ở chỗ này.
Bất quá, hắn nghĩ lại lại cảm thấy đây là chuyện tốt, đơn giản vì nhiều người như vậy muốn lặng yên không một tiếng động xâm nhập Lạc thành, tất nhiên không phải chuyện dễ, cho nên đối phương nhất định sẽ lưu lại dấu vết bên trong Lạc thành.
Người nằm vùng của đối phương càng nhiều, La Lam càng cao hứng, không quan tâm đối phương thế nào nhưng dưới gầm trời này nào có gió nào không lọt tường?
Tập đoàn Thanh Hòa trong Lạc thành có nội ứng của đối phương, đây là phán đoán sơ bộ mà La Lam suy ra được.
Chỉ là, rốt cuộc ai lại to gan lớn mật như thế, hắn mà cũng dám giết?
Không phải La Lam tự cảm thấy bản lợi hại mà vì người muốn giết hắn, chẳng lẽ chưa từng cân nhắc hậu quả à.
Tựa như cái chết của Giang Tự vậy, nếu tất cả mọi người cho rằng đây là Vương thị làm, hắn vừa chết, thì khả năng cao Khánh thị cùng Vương thị sẽ triệt để ngả bài. Nếu chậm chạp không tìm được hung thủ, lấy tính cách của Khánh Chẩn mà nói, việc phát động chiến tranh toàn diện với Vương thị là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.
Như vậy, đến cũng ai là người muốn Khánh thị cùng Vương thị khai chiến, ai muốn thấy người trong thiên hạ đối địch với Vương thị?
Trong lòng La Lam mơ hồ đã có vài suy đoán nhưng còn chưa quá chắc chắn.
Nhưng vào lúc này, Chu Kỳ vốn đang ngồi dưới mái hiên bỗng nhiên đứng thẳng người, nhìn về cuối đường, nơi đó có một hắc y nhân đang chậm rãi đi tới.
Chu Kỳ quay đầu nhìn về hướng khác. Đồng dạng, nơi đó còn có một bóng người mặc đồ đen xuất hiện vô cùng đột ngột.
Trong lúc nhất thời, bốn phương tám hướng ngã tư đường đều có hắc y nhân chậm rãi tới gần, phảng phất đang tiến hành bao vây La Lam.
Lúc này, dân chúng Lạc thành đã bị tiếng súng hù đến mức trốn hết trong nhà, người có lá gan lớn hơn một chút thì thông qua cửa sổ hóng chuyện.
Cho nên, hiện tại người tới ngã tư đường này nhất định là tới giết người.
La Lam nhếch miệng cười:
"Ta nói sao Nhâm Tiểu Túc vừa xuất hiện thì toàn bộ đều chạy theo Nhâm Tiểu Túc, ngay cả ta cũng không quản. Không ngờ đuổi theo Nhâm Tiểu Túc toàn là pháo hôi, sau đó mới phái đòn sát thủ tới đối phó ta. Cũng được, trong cục có cục, đối thủ như vậy mới có chút ý tứ."
Chu Kỳ yên lặng đứng trước người La Lam:
"Nói cách khác, đợi lát nữa động thủ không được rời khỏi ta trong vòng bốn mét."
La Lam nhìn bóng lưng Chu Kỳ mà vui vẻ:
"Ngươi tới chết cũng đòi tiền mà bây giờ bỗng dưng trượng nghĩa như vậy? Lần này ta không ra tiền đâu đó.”
Chu Kỳ liếc mắt:
"Hôm qua đệ đệ của ngươi đã trả tiền rồi."
"Phì…"
La Lam xem thường:
"Ta còn tưởng ngươi đổi tính, không ngờ vẫn vì tiền như thế."
Trong màn mưa, La Lam cùng Chu Kỳ thiếu chút nữa đã gây lộn ầm ĩ.
Chẳng qua khi bốn sát thủ tiến nhập vào phạm vi 100m thì vẻ mặt Chu Kỳ đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn. Đối phương vì La Lam mà chuẩn bị kế hoạch chu đáo, những người này nhất định rất mạnh.
Trong chớp mắt, mưa phùn phiêu đãng dày đặc trên không trung bỗng có phần bất đồng, giọt mưa giữa không trung như bị lực lượng vô hình kéo dài, từ hình giọt nước chậm rãi biến thành ngân châm hẹp dài.
Khi mưa phùn rơi xuống mặt đất lại phát ra tiếng vang đinh đinh đương đương, phảng phất như thật sự có mấy chục vạn cây kim rơi xuống từ trời cao.
Ngày mưa là sân nhà của Chu Kỳ.
La Lam tán thán nói:
"Chu Kỳ, năng lực của ngươi lại mạnh hơn rồi a!"
Chu Kỳ không nói gì, hắn đã chuẩn bị xuất thủ.
Nhưng không đợi sát cơ hai bên bắn ra, Chu Kỳ có chút sửng sốt, hắn thấy rõ thân ảnh Nhâm Tiểu Túc từ trên con đường phía nam.
Áo mưa phủ trên người thiếu niên, mưa trút xuống như thác nước, thần bí lại bình tĩnh.
Lần này, tất cả mọi người không nghĩ tới Nhâm Tiểu Túc có thể nhanh chóng giải quyết đám sát thủ nhanh như vậy.
Giống như có ảo thuật gia biểu diễn khiến trăm người biến mất vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận