Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1022: Cách Tân

Sáng sớm, Dương Tiểu Cận vác giỏ ra chợ. Sắp tới mùa hạ, nhiệt độ ở hàng rào 144 xuống thấp, lớp sương mỏng tràn ngập trong không khí, mặt đất cũng có chút ẩm ướt.
Chỉ là hôm nay khác ngày xưa, Dương Tiểu Cận phát hiện khi mình đi trên đường, người đi trên đường sẽ nhịn không được mà nhìn nàng vài cái.
Nàng hiểu lý do, bên đường còn có người thì thầm to nhỏ “phổ cập kiến thức” cho những người chưa biết thân phận của nàng.
Dương Tiểu Cận cười cười, hiện giờ những gì người khác nói về nàng, e rằng nhiều nhất chính là hai chữ Thiếu soái, Thiếu soái phu nhân a.
Trước kia nàng là tay súng bắn tỉa khiến người nghe tới là sợ mất mật, là tay súng độc hành, hiện giờ chỉ là có thêm một danh phận khác mà thôi.
Đương nhiên, Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận đều hiểu, bọn họ vẫn là hai cá thể độc lập.
Chỉ là, rất nhanh Dương Tiểu Cận đã không cười nổi nữa.
Thể chất siêu phàm giả giúp thính giác của nàng mạnh hơn người bình thường một chút. Tuy tốt hơn nhưng chỉ đủ để nghe tiếng trong vòng 5 mét thôi.
Một người đi đường nhỏ giọng nói thầm:
"Sao các ngươi đều nhìn nàng hết vậy?"
Người qua đường có chút buồn bực, tuy cô nương đội mũ lưỡi trai trông rất có khí chất nhưng vì đội mũ mà bị che đến chỉ còn cằm mà thôi. Cho nên hẳn mọi người không bị hấp dẫn vì mỹ mạo của nàng đâu nhỉ? Vậy hẳn là thân phận của nàng có chút đặc thù a.
Một người qua đường nhỏ giọng nói:
"Nàng là ai mà ngươi cũng không biết mà, nàng là Tây Vương Mẫu trong truyền thuyết đó..."
Sắc mặt của Dương Tiểu Cận nhất thời xụ xuống, cái ngoại hiệu quái quỷ gì vậy. Để nàng biết là tên nào đặt ra, nàng chắc chắn lấy Hắc thương ra bắn người đó…
Nàng không ngờ bản thân còn trẻ như vậy đã nhận phải cái ngoại hiệu này.
Bấy giờ, người qua đường vẫn nhiệt tình nói:
"Kêu Thiếu soái phu nhân có phần tục khí. Ngươi nghĩ xem, khi Thiếu soái tiếp nhận chức Tư lệnh, chẳng phải sẽ thành Vương giả Tây Bắc sao. Kêu nàng là Tây Vương Mẫu cũng đâu sau. Hơn nữa ngươi không nhớ à, trên bảng xếp hạng, Tây Vương Mẫu của chúng ta có sức chiến đấu cũng vô cùng bưu hãn đấy."
Dương Tiểu Cận hít một hơi thật dài rồi thẳng đến chợ, không muốn nghe tiếp nữa.
Hiện giờ trong quân đội Tây Bắc đã có Tần Thủy Hoàng, Tịnh Đàn sứ giả các loại, hôm nay lại có thêm Tây Vương Mẫu.
Đến chợ, vốn mọi người đang nhiệt tình chào hỏi nhau, khi thấy Dương Tiểu Cận tới bỗng ngậm miệng không nói gì nữa. Không phải mọi người sợ hay chán ghét Dương Tiểu Cận, chỉ là mọi người không biết nên đối đãi như thế nào với thân phận mới của Dương Tiểu Cận mà thôi.
Hơn nữa, lúc trước mọi người ở sau lưng nói Nhâm Tiểu Túc là trai bao, hiện tại nhớ lại thật có phần xấu hổ.
Mãi đến khi Dương Tiểu Cận bắt đầu mua đồ ăn như thường ngày thì mọi người mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Cận cô nương vẫn là Tiểu Cận cô nương mà họ biết a.
Lúc mua thức ăn, nhiều chủ quầy còn cố ý đưa đồ ăn miễn phí cho nàng, Dương Tiểu Cận khuyên mãi mới khiến đối phương chịu nhận tiền.
Bất quá Dương Tiểu Cận cũng nói với nhóm chủ quầy, hai người họ sẽ ở đây một thời gian nữa. Nếu nhóm chủ quầy không thu tiền, sợ rằng sau này nàng sẽ không dám tới mua đồ ăn nữa. Đến lúc đó chắc Nhâm Tiểu Túc chết đói mất.
Lời này khiến nhóm chủ quán muốn cười lại không dám cười, chỉ đành nhận tiền rau thôi.
Đợi nàng mua rau xong thì trên trán lấm tấm mồ hôi hột.
Nói thật, chiến đấu bình thường cũng không khiến nàng bỏ nhiều công sức như vậy.
Về đến nhà, Dương Tiểu Cận không khỏi oán trách vài câu. Nàng vừa bỏ chìa khóa nhà lên tủ giày vừa nói:
"Lúc trước ta không ngờ ngươi lại có danh vọng cao như vậy tại Tây Bắc, còn có thể khiến mọi người đưa đồ ăn miễn phí cho ngươi. Rõ ràng ngươi tới Tây Bắc chưa được bao lâu mà họ lại ủng hộ ngươi như thế.”
Nhâm Tiểu Túc vui tươi hớn hở cười nói:
"Hẳn trong mắt họ, ta là công thần giúp họ thoát khỏi sự thống trị của Tông thị a."
"Chậc chậc, nếu không phải mọi người đều biết bên cạnh ngươi có ta, sợ sẽ làm mai cho ngươi, xếp hàng kéo dài tới tận 2 dặm a… "
Dương Tiểu Cận nói.
Vào buổi trưa, đám người Vương Phú Quý, Trương Tiểu Mãn, Vương Uẩn sớm tới chỗ ở của Nhâm Tiểu Túc, mà Vương Việt Tức đột nhiên được tụ họp với cùng một chỗ với nhiều đại nhân vật như vậy lại cảm thấy có phần khẩn trương.
Nhâm Tiểu Túc ngồi trong phòng khách nói với mọi người:
"Đề tài thảo luận của buổi hội nghị ngày hôm nay, chủ yếu là thảo luận về việc tổ chức tư hữu hóa có thích hợp với Tây Bắc hay không."
"À này... Thiếu soái, trước ngươi giải thích cho chúng ta một chút, đến cùng tư hữu hóa là sao?”
Vương Phú Quý nói.
Mọi người ở đây, ngoại trừ Trương Tiểu Mãn ra, kỳ thật tất cả mọi người đều có trình độ tri thức nhất định, ngay cả Vương Phú Quý trước kia cũng rất thích đọc sách xem báo.
Thế nhưng những chế độ từ trước tai biến họ lại không biết.
Khi tập đoàn dần được hình thành, những kiến thức liên quan tới việc nâng cao tư tưởng và hệ thống sản xuất dần trở thành vật cấm. Không ít tập đoàn trực tiếp tiêu hủy những thứ liên quan, có tập đoàn thì giấu kín, không muốn mọi người sử dụng quyền hạn đó.
Nhâm Tiểu Túc từng đọc trong một quyển sách và thấy khái niệm về tư hữu hóa này. Chỉ là những tư liệu liên quan đã bị hủy đi không ít, mà quyển sách hắn đọc được hẳn là cá lọt lưới, bằng không hắn cũng không thể đọc được a.
Vương Uẩn tỉ mỉ tìm tòi một chút trong ký ức:
"Ta đọc được về khái niệm này trong Thư viện của Vương thị, trong đó có bảy cuốn sách đề cập tới tư hữu hóa. Mục tiêu chủ yếu của mô hình này là đề cao sản xuất, khiến nông dân nguyện ý trồng trọt thay vì ép buộc. Có một khẩu hiệu rất hay, trao đủ cho quốc gia, lưu đủ tập thể, còn toàn bộ đều thuộc về bản thân. Mấu chốt ở chỗ ‘Còn lại toàn bộ đều thuộc về bản thân’, điều này có cực sâu sức hấp dẫn với nông dân."
Nhất là dưới thời đại này, tất cả mọi người đều nghĩ bản thân trồng trọt ra quả đều thuộc về tập đoàn. Vì thế khẩu hiệu này sẽ trở thành một loại sức mạnh cực lớn.
Vương Việt Tức yên lặng lắng nghe hết thảy, hắn biết rõ việc “tư hữu hóa" có bao nhiêu mị lực. Hơn nữa trong liên minh hàng rào, tập đoàn nào đầu tiên dám tiến hành chứ tỏ người lãnh đạo của tập đoàn cực kỳ quyết đoán.
Vốn Vương Việt Tức cho rằng Nhâm Tiểu Túc sẽ giải quyết vấn đề thiếu lương thực bằng việc nhập khẩu hoặc cách khác. Hắn không ngờ Nhâm Tiểu Túc vừa mở miệng đã đánh vào cốt lõi vấn đề.
Cải cách ruộng đất là chuyện phải cẩn thận thực hiện.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh giải thích:
"Vấn đề bây giờ chúng ta phải đối mặt là Tây Bắc quá tự do. Mọi người có thể kinh thương hoặc tới nhà xưởng làm việc. Họ cũng có thể tự lựa chọn trồng trọt hoặc không. So sánh với những nghề khác, thật sự mà nói trồng trọt không có quá nhiều sức hấp dẫn với họ. Sở dĩ Tây Bắc thiếu lương thực, một mặt là thiên tai, mà nhân tâm cũng là điều không thể bỏ qua. Các vị có thể thấy Tây Bắc ta có rất nhiều đất hoang có thể khai khẩn. Vì sao chúng lại là đất hoang, điều này đủ để chúng ta nghĩ xa hơn.”
Vương Việt Tức nhỏ giọng nói:
"Hẳn các vị ở đây hiểu rõ ràng việc thay đổi chế độ sẽ đem tới điều gì. Chúng ta có cần báo cho Tư lệnh một tiếng không?”
Cải cách ruộng đất đi ngược với quy tắc vốn có của tập đoàn.
Kết quả Nhâm Tiểu Túc cười nói:
"Trương Tiên Sinh đã nói, chuyện ở hàng rào 144 do ta toàn quyền quyết định. Chúng ta tiền trảm hậu tấu cũng không sao. Cứ xem hàng rào 144 như thí điểm. Về phần có phổ biến ra cả Tây Bắc không lại để Tư lệnh quyết định.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận