Đệ Nhất Danh Sách

Chương 497: Trải Nghiệm

Đám người Kỵ Sĩ và sinh viên chỉ là một bản nhạc đệm nhỏ trong chợ đêm.
Mỗi khi cả đoàn đi qua nơi nào đó, người của tổ chức Kỵ Sĩ sẽ có người đứng ra hướng dẫn và giới thiệu cho đám sinh viên đó là nơi nào.
Thậm chí còn giới với đám sinh viên, người vào đó sẽ làm gì.
Trông đội ngũ này giống như đi tham quan hoặc nói là một loại hoạt động ngoại khóa để đám sinh viên kia được ra ngoài tham thú thế giới.
Nhâm Tiểu Túc tin, tổ chức Kỵ Sĩ từng dẫn đám sinh viên đi quan quan cuộc sống của lưu dân rồi.
Sau khi nhóm người kia đi qua, Chu Nghênh Tuyết nói:
- Sắc trời đã tối, chúng ta tới khách sạn đi, nghỉ ngơi thật tốt rồi ngày mai ta dẫn ngươi đi tham quan tiếp. Buổi tối ở chợ đêm không có gì đáng xem cả, chẳng ai bán hàng nữa đâu. Người có tiền sẽ tới sòng bài Tiêu Kim Quật tiên khiển. Người không có tiền thì chờ ở ngoài, làm chân chạy vặt cho đại gia.
Nhâm Tiểu Túc gật gật đầu:
- Đi thôi.
Chỉ là trên đường họ tới khách sạn thì chợt phát hiện thành viên Kỵ Sĩ cùng đám sinh viên lại đi cùng một hướng với họ.
Đi một lúc, Nhâm Tiểu Túc nhìn thấy một khu khách sạn có đèn đốm sáng trung, hỏi:
- Chúng ta ở khách sạn này à?
- Đúng thế…
Chu Nghênh Tuyết gật đầu:
- Xem ra người của tập đoàn Thanh Hòa cũng ở trong này.
Nhìn sơ qua, khách sạn này trông khá lịch sự và tao nhã.
Bên ngoài có bãi đậu xe, có nhân viên tạp vụ mặc đồ màu trắng tiếp khách. Khách sạn được lát gạch trắng trông khá sạch sẽ.
Nhâm Tiểu Túc khó tin mà quan sát, ở nơi thâm sơn cùng cốc này lại có chỗ như vậy. Nhìn qua trông còn xa hoa hơn trong hàng rào nữa.
Chu Nghênh Tuyết nhỏ giọng;
- Những chợ đêm khác sợ bị tập đoàn vây quét nên rất qua quýt, mà nơi này vừa an toàn lại vừa ổn định.
Dần dà trở thành lựa chọn đầu tiên cho đám đại gia. Những năm gần đây, rất nhiều người có tiền trực tiếp ở lại đây, thậm chí còn xem nơi này như nơi ở chính.
Hai người bước vào khách sạn, nhân viên tạp vụ nhanh chóng đưa tới khăn nóng, cười ra hiệu đây là đồ miễn phí.
Nhâm Tiểu Túc thấy đám sinh viên của tập đoàn Thanh Hòa đang làm thủ tục nhận phòng, mà thành viên Kỵ Sĩ thì bình tĩnh nói:
- Dẫn các ngươi đi lịch lãm là chuyện tốt.
Thế nhưng đừng có khéo quá hóa vụng.
Nếu chúng ta phát hiện có ai tới thanh lâu hoặc sòng bạc thì khi quay về sẽ bị khai trừ hồ sơ khỏi trường học.
Trong lúc nói chuyện, thành viên Kỵ Sĩ nhìn thấy Nhâm Tiểu Túc đang quan sát mình thì gật đầu, mỉm cười lễ phép. Thế nhưng nụ cười kia mang theo khách khí, xa cách ngàn dặm.
Chu Nghênh Tuyết nhỏ giọng nói:
- Thành viên của Kỵ Sĩ đều rất cao ngạo.
Từ trước tới giờ họ đều không giao thiệp nhiều.
- Ta thấy.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu.
Đợi thành viên Kỵ Sĩ dẫn người đi xong, một cô gái xinh đẹp mặt mũi áy náy nói với Chu Nghênh Tuyết;
- Chào Chu nữ sĩ, thành thật xin lỗi, hai căn phòng ngài đặt trước bây giờ chỉ còn một căn hôi. Là căn phòng số 1005.
Chu Nghênh Tuyết có phần sửng sốt:
- Lần đầu tiên ta gặp phải chuyện này đấy, không phải ta đã đặt trước rồi à. Sao bây giờ lại không còn phòng?
Nữ tiếp tân xinh đẹp áy náy nói:
- Thành thật xin lỗi ngài, là do tập đoàn Thanh Hòa đột nhiên tới hơn 20 khách. Họ không có hẹn trước, cho nên….
Ngài cũng hiểu mà, tập đoàn Thanh Hòa là khách hàng ưu tiên ở khách sạn của chúng ta.
Chu Nghênh Tuyết muốn nói thêm gì đó thì đột nhiên có người đi vào khách sạn, thấy Chu Nghênh Tuyết, đối phương nở nụ cười:
- Đây không phải Chu Nghênh Tuyết à, nghe nói nhiệm vụ lần trước rất thuận lợi đúng không? Trong số những sát thủ cấp A nhận nhiệm vụ chỉ có mình người trở về, quả là siêu phàm giả lợi hại.
Nhâm Tiểu Túc nhìn người vừa nói chuyện.
Tóc đối phương được vuốt ngược ra sau đầu, người mặc âu phục bó sát, chân mang giày da nhưng không mang vớ.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi:
- Ôi thật là, ngay cả tiền mua vớ cũng không có?
Nam nhân đối diện tức tới phát cười:
- Ngươi nói chuyện đáng chê cười gì đấy?
Chỉ thấy Chu Nghênh Tuyết cau mày nói:
- Phụ tá, ngăn hắn ta lại nhưng đừng đánh nhau.
Nơi này không cho đánh nhau, ta phải về phòng nghỉ ngơi.
Nhâm Tiểu Túc ngạc nhiên nhìn Chu Nghênh Tuyết.
Chỉ thấy nàng cầm chìa khóa phòng rồi đi tới thang máy. Nhâm Tiểu Túc yên lặng cản đối phương lại. Nam nhân muốn tiến lên mấy lần để kéo Chu Nghênh Tuyết lại nhưng đều bị Nhâm Tiểu Túc ngăn trước mặt, chẳng khác nào một bảo tiêu cả
Đợi Chu Nghênh Tuyết đi lên lầu rồi, lúc này nam nhân mới oán giận rời đi:
- Mới hoàn thành có một nhiệm vụ cấp A đã bắt đầu nuôi tiểu bạch kiểm.
Nhâm Tiểu Túc nhướng mày một cái rồi cũng đi lên lầu. Nếu không phải Chu Nghênh Tuyết nói nơi này không được đánh nhau, chỉ sợ hiện tại thằng nhãi trước mặt đã chết bất đắc kỳ tử.
Sau khi vào phòng, Nhâm Tiểu Túc nghênh ngang ngồi trên ghế salon.
Chu Nghênh Tuyết yếu ớt ngồi xổm xuống đấm chân cho Nhâm Tiểu Túc:
- Vừa rồi ta chỉ muốn ngụy trang một chút thôi, cũng không phải muốn sai xử ngươi. Hơn nữa cái tên vừa rồi thật sự rất phiền toái…
Nhâm Tiểu Túc ừ một tiếng:
- Hắn ta làm gì?
Chu Nghênh Tuyết vừa đấm chân cho Nhâm Tiểu Túc vừa giải thích;
- Hắn cũng là sát thủ cấp A, tên là Triệu Hạo Trình, không biết có năng lực siêu phàm không. Nếu không có ta xuất hiện, đội ngũ tới hàng rào 61 sẽ có hắn. Kết quả sau đó có người chủ động mời ta vào đội rồi đá hắn ra.
Nghe nói hắn từng hạ độc với đồng đội của mình.
- À, thì ra là vậy. Lúc trước ngươi chiếm chỗ của hắn, khó trách hắn quái gở như vậy…
Nhâm Tiểu Túc gật đầu.
Kỳ thật hắn cũng không ngại giúp đỡ Chu Nghênh Tuyết loại bỏ một tên dư thừa.
Hơn nữa, Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ, Chu Nghênh Tuyết cố tình yếu thế hơn, đồng thời nói cho hắn biết nơi này là chỗ tập họp để làm nhiệm vụ, vì nàng biết năng lực của mình quá yếu, khó lòng độc lập hoàn thành nhiệm vụ cấp A.
Chu Nghênh Tuyết dẫn hắn tới đây là muốn Nhâm Tiểu Túc tổ đội làm nhiệm vụ với nàng. Nói trắng ra muốn tìm bắp đùi để ôm…
- Được rồi, bớt giả bộ đi. Dù gì ngươi cũng là siêu phàm giả đó…
Nhâm Tiểu Túc tức giận nói.
Chu Nghênh Tuyết nghe vậy thì thầm mắng trong lòng. Siêu phàm giả thì sau, cũng bị ngươi nện cho mấy lần, ngay cả tôn nghiêm của siêu phàm giả cũng chẳng còn!
Chẳng phải bây giờ còn lăn lộn tới mức trở thành nha hoàn cho ngươi rồi hả!
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Ngươi có biết chuyện của tập đoàn Thanh Hòa không?
Tỷ như vì sao khách sạn này lại khách khí với họ như vậy?
Giá trị vũ lực của họ mạnh lắm hả?
- Giá trị vũ lực của tập đoàn Thanh Hòa luôn là một bí ẩn.
Rất nhiều người từng nói, trước khi tai biến, người sáng lập Thanh Hòa đã là siêu phàm giả. Thế nhưng không có gì chứng thực điều này cả…
Chu Nghênh Tuyết cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống bên cạnh Nhâm Tiểu Túc:
- Bất quá ta biết, hiện tại vệ tinh được liên minh hàng rào quản lý có 12 cái.
Trong đó hết 7 cái là của tập đoàn Thanh Hòa rồi.
Hơn nữa điện được dùng trong chợ đêm là do Thanh Hòa cung cấp đấy.
- Cho nên, Thanh Hòa chính là ông chủ thật sự sau lưng chợ đêm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận