Đệ Nhất Danh Sách

Chương 465: Nước Mắt Khuất Nhục

Vốn Trịnh Viễn Đông tính rời đi đang đứng ngốc trên cao ốc, cảm nhận hương vị cuộc sống.
Nhưng vừa mới cảm nhận được một nửa đã thấy một đoàn thiết lữ có trang bị hoàn chỉnh tiến vào từ miệng cống phía đông.
Trịnh Viễn Đông là gián điệp, thứ hắn cần nắm rõ là quyết định của cao tầng Tông thị cùng với hướng đi của đội binh sĩ nơi đây.
Hắn chưa từng nghe Tông thị điều đội thiết giáp nào về hàng rào 146 cả.
Nhưng Trịnh Viễn Đông hiểu rõ Tông thị, vừa liếc mắt nhìn là biết kia chính là đội 131!
Chẳng phải đội quân này đã đi theo Tông Vụ rồi à, sao bây giờ lại quay về?
Sau đó, tình huống trong hàng rào là, đội thiết giáp đuổi theo Tiêm Đao Liên, Tiêm Đao Liên đuổi theo tàn binh bại tướng Tông thị.
Mọi người lái xe, một so với một càng nhanh hơn…
Phía trước nhất là binh sĩ Tông thị đang thất tung bát táo, họ bị Tiêm Đao Liên dọa cho vỡ mật, chạy một đường từ đông sang tây không dám ngừng.
Vừa chạy là hơn 10 ki lô mét , mắt thấy chạy nữa sẽ tới miệng cống phía Tây.
Bấy giờ, bỗng nhiên miệng cống phía Tây mở rộng.
Dường như là binh sĩ Tông thị từ bỏ nhiệm vụ, muốn thông qua miệng cống mà chạy thoát.
Đoàn trưởng kia run rẩy nói:
- Hàng nhiều binh sĩ như vậy, sao chỉ đuổi theo chúng ta vậy.
Bỗng nhiên có binh sĩ nói:
- Ta nghe hình như phía sau có âm thanh xe tăng và xe bọc thép…
Nhất thời, Đoàn trưởng càng thêm luống cuống:
- Cái gì? Chẳng lẽ đoàn thiết giáp của cứ điểm 178 tới đánh chúng ta?
Họ không thấy tình huống phía sau, càng không thấy được dấu hiệu của đám người kia.
Mà Đoàn trưởng là chức vụ rất cao trong quân, hắn biết gần đây căn bản không có quân Tông thị, cho nên vô thức nghĩ tới việc cứ điểm 178 đánh tới.
Vì hốt hoảng chạy thục mạng mà năng lực suy nghĩ cũng chìm xuống đáy cốc.
Tuy ý nghĩ cứ điểm 178 đánh tới nơi này không thực tế nhưng họ không còn đủ bình tĩnh để suy nghĩ nữa.
Hàng rào 146 có thể bị một siêu phàm giả đánh nát thì còn gì mà không xảy ra được.
Một màn này khiến Trịnh Viễn Đông nhìn tới ngây người.
Hắn tận mắt nhìn thấy ba đội binh sĩ người truy ta đuổi, cứ thế một đường biến mất.
- Thôi kệ, trước về Khánh thị rồi nói.
Hiện giờ, cả Tây bắc đánh nhau loạn xà ngầu.
Đây là thời cơ tốt nhất để rời đi.
Tiêm Đao Liên và đội thiết lữ đi tới miệng cống phía Tây của hàng rào.
Một đường chạy thẳng về phía nam, binh sĩ Tông thị phía trước tuyệt vọng vô cùng.
Họ đã chạy ra khỏi hàng rào sao đối phương vẫn đuổi theo sau họ?
Ngay cả hàng rào 146 cũng không cần hả?
Bấy giờ, đám Trương Tiểu Mãn không dám dừng xe.
Thậm chí cũng chẳng dám tùy tiện tấn công xe phía trước.
Khoảng cách hai bên rất gần, một đường đi lên, chỉ có hai chiếc xe đồng thời đi song song.
Nếu phía trước có xe lật, họ sẽ bị đội thiết giáp phía sau bắt được.
Đột nhiên có binh sĩ Tông thị quay đầu nhìn thoáng qua:
- Ồ, hình như xe họ lái là xe của quân đội chúng ta.
Chắc trên xe sẽ có máy truyền tin?
Đoàn trưởng quay đầu nhìn thoáng qua, đúng là vậy.
Hắn lập tức để binh sĩ ngồi ở ghế lái phụ lần lượt thử từng kênh liên lạc, nhìn xem có thể thương lượng với Tiêm Đao Liên thông qua máy truyền tin không.
Quả nhiên, dò mãi cuối cùng cũng thông.
Đoàn trưởng vô mừng:
- Bằng hữu cứ điểm 178 này, các ngươi có thể đừng truy đuổi chúng ta không, chúng ta sẽ về quê nuôi cá và trồng thêm rau.
Các ngươi dừng lại được chứ?
Kết quả đối phương trả lời:
- Không được.
Đoàn trưởng nhất thời tức giận:
- Chẳng lẽ các ngươi muốn đuổi cùng giết tận chúng ta?
Binh sĩ Tiêm Đao Liên hai mặt nhìn nhau, rồi lại nhìn đội thiết giáp không xa phía sau, chẳng biết nên trả lời thế nào mới tốt.
Binh sĩ Tông thị phía trước quát:
- Vậy chúng ta dừng xe lại.
Chúng ta đầu hàng! Cứ điểm các ngươi đâu giết tù binh đúng không!
Trương Tiểu Mãn nóng nảy:
- Không được dừng, tiếp tục chạy cho ta! Dám dừng ta liền giết các ngươi!
Trước mặt họ chỉ có con đường này, hai bên đều là đất cát.
Đối phương dừng lại thì họ chạy tiếp kiểu gì?
Đoàn trưởng nghe vậy thì nước mắt khuất nhục lập tức chảy xuống.
Họ đã đầu hàng mà đối phương vẫn không buông tha, còn bắt họ chạy tiếp?
- Có phải binh sĩ cứ điểm 178 cảm thấy đuổi theo chúng ta rất thú vị không?
- Có thể lắm…
Nhưng vào lúc này, khi họ quẹo qua một ngã ngoặt, rốt cuộc binh sĩ cũng thấy đội thiết giáp phía sau, hắn nghi ngờ nói:
- Đợi đã, phía sau chẳng phải là đội thiết giáp của chúng ta à?
- Cái gì?
Đoàn trưởng kinh ngạc, hắn bất chấp nguy hiểm thò đầu ra ngoài thăm dò.
Dấu hiệu của đội thiết giáp kia rõ ràng là binh sĩ Tông thị.
Đoàn trưởng cầm máy liên lạc lớn lối cười rộ lên:
- Binh sĩ cứ điểm 178 kia, ta khuyên các ngươi mau chóng đầu hàng.
Rõ ràng đã bị ta bao vây còn dám to mồm!
Kết quả vừa dứt lời thì đằng sau có mấy viên đạn bắn tới, hù cho Đoàn trưởng sợ tới mức run nhè nhẹ.
Thanh âm của Trương Tiểu Mãn vang lên trong bộ đàm:
- Ta khuyên ngươi hãy thành thật chạy tiếp.
Chúng ta thế nào ta không biết nhưng các ngươi dám dừng xe thì có chuyện chắc chắn là các ngươi.
Đoàn trưởng Tông thị thiếu chút nữa đổ ra nước mắt khuất nhục.
Hắn chửi ầm lên trong bộ đàm, nói cái gì mà Tiêm Đao Liên nhất định phải trả giá lớn, binh sĩ Tông thị phía sau sẽ không bỏ qua cho họ.
Tiêu Tiểu Thần ngồi trong thùng xe phía sau nghi ngờ nói:
- Đợi đã, ta cảm thấy, kỳ thật chúng ta đã nằm trong tầm bắn của xe tăng, vì sao họ không khai hỏa, hơn nữa đội thiết giáp phía sau quá yên tĩnh.
Trương Tiểu Mãn không vui nói:
- Chắc họ có bệnh rồi, không có bệnh sao hai lần đuổi chúng ta phải trốn vào mương? Ta cảm thấy lúc đó hẳn họ đã phát hiện nhưng không biết vì sao không tấn công.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc mở mắt:
- Nói ta nghe xem chuyện gì đã xảy ra?
Tiêu Tiểu Thần kế lại chuyện khi ấy, sau đó kỳ quái nói:
- Ta cảm thấy, cảm thấy việc này có gì đó quỷ dị.
Trong lòng Nhâm Tiểu Túc bỗng có suy đoán, hắn nói:
- Tấp vào đi, chúng ta không cần chạy theo đám tàn binh Tông thị kia.
Có lẽ đội thiết giáp không phải đánh chúng ta mà là đánh đám binh sĩ Tông thị phía trước.
Đột nhiên, binh sĩ Tông thị ở phía trước thấy Tiêm Đao Liên tấp vào nơi hoang dã.
Trong nháy mắt, đoàn trưởng liền có cảm giác cảm động vì được viện trợ.
Bất quá đối phương bị đuổi như chó nhà có tang nãy giờ thì sao đột nhiên từ bỏ ý đồ?
Đoàn trưởng hô với đám binh sĩ:
- Họ bị dọa chạy rồi, nhưng chúng ta không thể để họ tiếp tục chạy như thế…
Oanh một tiếng, sau khi Tiêm Đao Liên rời đi, đội thiết giáp thấy trước mắt chỉ còn tàn binh Tông thị thì lập tức nổ súng.
Đoàn trưởng Tông thị sửng sốt nửa ngày, hắn trơ mắt nhìn phía sau đoàn xe, một cổ xe tải bỗng chốc hóa thành hỏa cầu:
- Đây là sao?
Binh sĩ sợ phát khóc:
- Đoàn trưởng, đội thiết giáp là tới đánh chúng ta đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận