Đệ Nhất Danh Sách

Chương 961: Nữ Vương Đại Nha Hoàn

Đỉnh núi phía sau trận địa phòng ngự có mấy trăm vật thí nghiệm màu xám đang du đãng trong nơi sơn dã.
Chúng nhận được mệnh lệnh của Hắc Bào để đóng quân tại đây nhằm giết sạch người sẽ chạy trốn qua con đường này.
Hắc Bào không để chúng trực tiếp tập kích trận địa phòng ngự vì trong đám vật thí nghiệm này có tướng lãnh Ngõa Liên Kinh của quân đoàn viễn chinh, nay đã bị hắn đồng hóa.
Trong số những vật thí nghiệm này, có rất nhiều binh sĩ còn sống bị Hắc Bào bắt tới, nếu những vật thí nghiệm mọi rợ đó xuất hiện trên chiến trường, e rằng quân đoàn viễn chinh sẽ có hiềm khích với nó.
Nhất là mọi rợ Ngõa Liên Kinh, ngàn vạn lần không thể để người của quân đoàn viễn chinh thấy được.
Giờ này khắc này, nhóm vật thí nghiệm đang nằm rạp dưới đất chờ nhận lệnh bỗng quay đầu nhìn về phía sau bọn nó, chỗ đó có loại khí nhân tức.
Một cơn gió thoảng qua, mùi thơm thoang thoảng theo gió như đóa hồng chợt nở trong đêm đen.
Nhưng vật thí nghiệm không hề để ý đây là mùi thơm hay mùi hôi.
Chúng chỉ biết phải giết bất kỳ nhân loại nào tới nơi này.
Chỉ là, không đợi chúng kịp tìm ra nguồn gốc của mùi hương này.
Đám vật thí nghiệm lại thấy giữa sơn dã có vô số dây leo không ngừng lan tràn.
Bản năng sợ hãi vốn có khiến vật thí nghiệm không ngừng lui về phía sau, chúng dị thường thận trọng với số dây leo đó.
Ngõa Liên Kinh gào lên một tiếng, một vật thí nghiệm cẩn thận từng li từng tí tới gần dây leo, muốn xem thử dây leo kia rốt cuộc là thứ gì.
Thế nhưng vào lúc nó vừa mới đụng tới dây leo thì vô số dây leo còn lại trên mặt đất đồng thời bò tới, đâm vào cơ thể nó.
Thân thể đạn bắn không thủng của vật thí nghiệm cứ thế bị dây leo đâm xuyên qua.
Trong khoảnh khắc, dây leo kinh khủng bao vật thí nghiệm lại thành cái kén rồi kén vào trong rừng.
Nhất thời, vật thí nghiệm đều như gặp phải đại địch, chúng chưa bao giờ thấy qua loại thực vật nào quỷ dị như thế!
Vật thí nghiệm vẫn còn chỉ số thông minh tuy hơi thấp, đương nhiên chúng biết thường xuân này nguy hiểm cỡ nào.
Đại nha hoàn ở giữa sơn dã thấy đám vật thí nghiệm này không chủ động khiêu khích thường xuân nữa thì chậm rãi từ từ đi ra:
"Chạy thật xa tới đây liền thấy được thứ bẩn thỉu như các ngươi, thật đúng là xúi quẩy mà..."

Đám vật thí nghiệm yên lặng đánh giá nữ nhân đối diện, chỉ thấy trên mười ngón tay đối phương tất cả đều đeo nhẫn, trên cổ là một chuỗi vòng cổ trân châu lóe sáng, muốn bao nhiêu phú quý có bấy nhiêu phú quý…
Hơn nữa, dù đối phương ở trong nơi sơn dã cũng ăn mặc một thân sườn xám màu tím, có ai chiến đấu mà mặc thế đâu cơ chứ? Trừ phi là người tự tin vào bản thân.
Trên thực tế, hiện giờ đại nha hoàn xác thực rất mạnh.
Ban đầu khi vừa thu thập được thường xuân, nàng vẫn không nghĩ bản thân có ngày mạnh như vậy.
Nàng chỉ cảm thấy khí lực bản thân dùng mãi không hết mà thôi.
Sau khi từ biệt với Nhâm Tiểu Túc ở Thánh sơn, về sau nàng cũng không nhàn rỗi.
Đại nha hoàn một đường đi về phía tây bắc, một đường gặp được bao nhiêu thổ phỉ liền lấy ra thử năng lực của mình.
Kết quả thổ phỉ quá yếu, một đường đánh mãi nàng vẫn chưa hao hết thể lực…
Bất quá, dù sao bây giờ nàng biết nàng rất mạnh là được.
Lúc này, Chu Nghênh Tuyết còn có thể nghe được tiếng súng ở phía bên kia ngọn núi.
Hẳn chiến đấu nơi đó rất kịch liệt a.
Nàng đi mãi đi mãi cuối cùng cũng tới.
Chu Nghênh Tuyết lườm đám vật thí nghiệm đó một cái.
Trong mắt là thần sắc ghét bỏ không chút che giấu, phảng phất như nhìn đám xấu xí này nhiều hơn một cái sẽ khiến mắt mình ô uế mất.
Kỳ quái, sao không thấy Hắc Bào lão gia nói a.
Mặc kệ, giết chết trước rồi nói sau.
Nghĩ tới đây, dây leo bên người đại nha hoàn bắt đầu cuốn về phía đám vật thí nghiệm, đợi đến khi vật thí nghiệm muốn chạy trốn lại phát hiện không biết khi nào dây leo thường xuân kia đã triệt để bao vây chúng.
Đúng vậy, một mình đại nha hoàn đã tiêu diệt một nhóm vật thí nghiệm.
Hắc Bào khổ tâm chuyển hóa tới mấy vật thí nghiệm, hiện tại đã đoàn diệt vì dây leo.
Ngõa Liên Kinh dẫn theo nhóm vật thí nghiệm còn lại muốn mở ra một con đường sống, thế nhưng dù chúng có thực lực mạnh hơn nữa thì đứng trường thường xuân có thể diệt một tòa thành, chúng giãy giụa bao nhiêu cũng chỉ là vô ích.
Vật thí nghiệm không ngừng kéo đứt dây leo trên người.
Thế nhưng ngay sau đó đã có dây leo mới cuộn lên, phảng phất như dây leo vô tận kéo mãi không hết.
"Được rồi, đừng vùng vẫy nữa.
Ta giải quyết xong bên này sẽ tới các ngươi, hơn nữa còn phải vội vàng đi cứu lão gia nhà ta nữa…"
Đại nha hoàn vừa nói xong, dây leo khắp núi điên cuồng triệt để bao phủ vật thí nghiệm.
Chỉ một giây đồng hồ, tất cả vật thí nghiệm đều không còn động tĩnh gì.
Dưới loại năng lực có cấp bậc này, cuộc chiến chẳng khác nào người lớn đánh trẻ nhỏ, căn bản không có rủi ro và lo lắng gì.
Đại nha hoàn móc một cái điện thoại vệ tinh ra:
"Lão gia, vật thí nghiệm phía sau núi đều đã được giải quyết, nhưng ta không thấy Hắc Bào ngươi nói a."

Trong điện thoại truyền đến thanh âm của Nhâm Tiểu Túc:
"Hẳn đã sớm chạy rồi.
Bất quá không sao, lần này nó trốn không thoát đâu."

"Được, hiện tại ta sẽ tới hỗ trợ chiến trường chính diện…"
Đại nha hoàn nói.
"Không cần…"
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Bây giờ, năng lực của ngươi vẫn chưa thể bại lộ trong tầm mắt mọi người.
Bằng không sẽ rất dễ để họ liên tưởng đến chuyện hàng rào 61 bị tiêu diệt.
Có nói cũng không rõ, đến lúc đó dư luận sẽ không ngừng vây công ngươi."

"Xoắn xuýt bọn họ làm gì, ta không sợ bọn họ đâu…"
Chu Nghênh Tuyết hồn nhiên vô tư nói.
"Được rồi, nếu ngươi còn dư lực thì vụng trộm liệp sát mọi rợ tan tác trên núi đi…"
Nhâm Tiểu Túc nói xong thì cúp điện thoại.
Đại nha hoàn bĩu môi thầm nói:
"Vội như vậy làm gì, dù gì hiện tại ta cũng là siêu phàm giả đỉnh cấp a.
Chưa nói được mấy câu đã vội vã tắt điện thoại, thật sự là vô tình mà!"
Nói xong, đại nha hoàn đi vào trong sơn dã.
Trên mặt đất, dây leo theo cước bộ của nàng liên tục kéo dài về phía đường nhỏ trong núi.
Bất quá vừa rồi lão gia nói cái gì nhỉ?
Quân đoàn viễn chinh sắp thua sao, không phải lúc trước nói quân tây bắc thiếu chút đánh nữa là đánh không lại quân đoàn viễn chinh rồi.
Sao bây giờ mọi rợ lại thua được?
Chẳng lẽ còn có những người khác tới cứu lão gia?
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc nhìn Lang Vương trên đỉnh núi, Lang Vương cũng yên lặng quan sát hắn.
Nhâm Tiểu Túc vô cùng xác định, đây chính là Lang Vương hắn từng quen biết lúc trước.
Hắn còn từng cho đối phương Hắc Dược kia mà, đối phương rất thích...
Có đôi lúc, Nhâm Tiểu Túc sẽ nghĩ đàn sói đâu rồi, vì sao hắn không nghe được tin tức gì.
Lẽ ra, sau khi đàn sói tăng cường “nhân số” thì dù sống trong rừng vẫn sẽ có người gặp qua.
Thế nhưng đàn sói lại giống như bốc hơi khỏi nhân gian.
Hiện tại Nhâm Tiểu Túc mới hiểu được, thì đàn sói đi theo Nhan Lục Nguyên đến thảo nguyên! Mà Nhan Lục Nguyên, chính là tân vương trên thảo nguyên!
Trên núi Tả Vân bỗng nhiên vang lên tiếng kèn.
Tiếng kèn tang thương nghe có chút vội vàng và bối rối, mọi rợ vốn đang tấn công trận địa phòng ngự lại đột nhiên rút lui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận