Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1116: Thực Hư

"Chỉ có tín ngưỡng mới trường tồn cùng nhật nguyệt.”

Phu nhân thấp giọng lẩm bẩm những lời này.
"Những lời này có ý nghĩa gì sao?”

An An hỏi.
Phu nhân đột nhiên trịnh trọng nói với An An cùng Trần Trình:
"Nhớ, từ hôm nay trở đi ngàn vạn đừng trêu chọc hắn.
Tuy ta không biết hắn là ai nhưng đột nhiên ta cảm giác được, đêm hôm đó ngươi có thể toàn thân trở ra rất hẳn là vì hắn nghe được câu này."

"Vì sao?"
An An khó hiểu:
"Ta tự chạy bằng chính bản lĩnh của mình mà!”
"Đứa nhỏ ngốc… "
Phu nhân bất đắc dĩ nói:
"Ngươi không phát hiện, nỏ bắn vào người tên đeo mặt nạ bạc đều vỡ vụn à?”

"À…. "
An An thấp giọng nói:
"Nhưng đó là mặt nạ bạc lợi hại, đâu phải tiểu tử này lợi hại."

"Có thể hắn muốn thông qua người để truyền tin về cho chúng ta, cho phụ thân ngươi… "
Phu nhân nói:
"Ta từng nghe gia gia và phụ thân ngươi nhắc tới cái tên Nhâm Hòa này.
Có lẽ phụ thân của ngươi sẽ biết.
Hiện tại tốt nhất chớ có trêu chọc hắn, nói không chừng hắn còn là nhân vật quan trọng gì đó.
Mọi chuyện cứ chờ chúng ta tới Đô Thành rồi tính tiếp.”

An An nhỏ giọng nói thầm:
“Trông hắn nhỏ tuổi như vậy, có thể là ai được chứ?”

Phu nhân giải thích:
"Trong tổ chức chúng ta có vài câu được lưu truyền từ trên xuống.
Tuy ta không biết xuất xứ của nó nhưng luôn nghe người khác nhắc tới.
Chẳng lẽ...
hắn thật sự có cùng nguồn gốc với chúng ta có?"
"Lúc trước gia gia có nói qua xuất xứ câu nói này không?”

An An hiếu kỳ nói.
"Lúc ta còn nhỏ từng hỏi gia gia gia của các ngươi.
Khi ấy ông bảo nữ nhân không nên biết những chuyện này… "
Phu nhân trầm tư.
"Vậy là sao, gia gia trọng nam khinh nữ à?"
An An bĩu môi.
"Cũng không phải… "
Phu nhân cười cười vuốt tóc rối của An An:
"Khi ấy hắn nói, nữ hài tử không nên biết chuyện nguy hiểm như vậy.
Tổ chức Vu Sư có đại thù cùng chúng ta, hiện giờ chúng ta chưa đủ sức để chống lại họ.
Vì thế có rất nhiều chuyện chúng ta chưa được biết.”

"Có cừu oán thì ta biết, hay để ta giết Mai Qua?"
An An nói:
"Mỗi ngày thương hội đều đưa thức ăn cho họ.
Nhâm Tiểu Túc kia khó đối phó không nói.
Nhưng chúng ta có thể thần không biết quỷ không hay hạ độc chết hắn."

An An tên đầy đủ là Trần Thận An.
Từ nhỏ nàng đỡ được dạy phải cảnh giác với hết thảy Vu Sư, học cách không tin bất kỳ những gì các Vu Sư nói.
Vì đám Vu Sư kia giỏi nhất chính là gian dối.
Phu nhân lắc đầu:
"Loại Vu Sư như Mai Qua lại khác.
Cái gọi là Thần tứ chi tử bất quá chỉ là người đáng thương bị tổ chức Vu Sư khống chế mà thôi.
Trong mắt ta, nếu họ không làm điều xằng bậy gây tai họa thì thật sự chẳng khác nào người bình thường cả.
Mặt khác, ngày đó ngươi phóng hỏa hấp dẫn sự chú ý liên lựu dân chúng là không đúng, về sau nhớ chú ý nhiều hơn."

"Nhưng như vậy ta mới có thể chạy thoát thân a, hơn nữa người có thể chăm ngựa trong Yorkshire nhất định rất có tiền.
Đám nhà giàu đó không có một ai tốt cả… "
An An phẫn nộ nói.
Phu nhân bỗng ngồi thẳng người:
"An An, ngươi không thể đối đãi với mọi người như vậy.
Trên đời này không có trắng đen rõ ràng, người nghèo chưa chắc là người tốt? Người giàu không chắc là người xấu? Thế giới này đâu có đơn giản như vậy.
Ngươi phải hiểu, chúng ta chỉ làm chuyện có ý nghĩa chứ không được dùng sự yêu thích của bản thân mà phán đoán mọi thứ.”

Phu nhân nói tiếp:
"Ngươi và Tiểu Trình còn nhỏ nên tính tình cực đoan phản nghịch cũng rất bình thường.
Chỉ là ngươi phải hiểu được một điều, chỉ khi ngươi có thể dùng thái độ công bằng để phán đoán tất cả mọi người.
Khi đó ngươi mới có thể trở thành người như phụ thân các ngươi."

An An cúi đầu:
"Vâng, ta hiểu rồi dì, vậy làm sao bây giờ, chuồng ngựa cũng bị đốt rồi."

"Trước khi rời khỏi Yorkshire, ta đã đặt 10 kim tệ dưới gối đầu của họ.
Hiện tại chắc họ đã phát hiện…. "
Phu nhân thấy An An nghe lọt lời của mình thì nhẹ nhàng thở ra:
"Bất quá bồi thường thì bồi thường.
Nếu chủ nhân gia đình kia có cảm tình với ngựa thì ngươi có bồi thường cũng chẳng bồi thường nổi phần cảm tình này, cảm tình là vô giá."

Thời điểm này An An hiếu kỳ:
"Nếu trên đường chạy thoát thân mà ta chỉ có thể dùng cách tổn thương người để bảo vệ tính mạng thì sao?"
Phu nhân nghĩ nghĩ:
"Khi ấy, tổn thương người khác luôn vẫn tốt hơn để mình bị thương tổn."

Tiểu Nữ Vu An An sửng sốt một chút rồi hỏi tiếp:
"Dì, khi nãy ngươi đâu nói như vậy?”

Phu nhân bất đắc dĩ nói:
"Đây chính là điều phức tạp của thế giới này.”

"Đúng rồi…. "
Trần Trình ở bên cạnh bỗng nhiên nói:
"Thiếu niên tên Nhâm Tiểu Túc đối xử với Mai Qua vô cùng tùy ý, vừa rồi Mai Qua tính bảo họ sẽ tới Đô Thành nhưng bị hắn giẫm vào chân đó."

"Ừ…. "
Phu nhân gật đầu:
"Chúng ta biết thân phận của hắn không tầm thường là được rồi.
Trước cứ giữ bí mật đã, hết thảy chờ chúng ta tới Đô Thành rồi nói tiếp.
Đến lúc đó kể lại hết chuyện cho phụ thân ngươi biết, tự nhiên sẽ có đáp án."

"Còn rất lâu mới tới Đô Thành… "
Trần Trình nói:
"Hay để ta đi điều tra cho?”

"Ngươi đừng đi tìm Nhâm Tiểu Túc nữa.
Ngươi nói không lại hắn đâu…. "
Phu nhân nói.
"Vậy ta ra tay từ chỗ Mai Qua đi.
Hắn còn có hai tôi tớ nữa, ba người này trông không không khéo lắm….”

Trần Trình nói.
Phu nhân nghĩ nghĩ:
"Như vậy cũng tốt."

Bấy giờ con mắt Tiểu Nữ Vu An An lóe sáng, nàng hỏi:
"Lần này tới Đô Thành có gặp được Hạ tỷ tỷ không?”

"Ừ, nàng cũng sẽ tới đó… "
Phu nhân cười đáp.
"Thật tốt quá…. "
An An cười nói.
...
Hôm sau thương đội lên đường từ sớm.
Nhưng khác với hôm qua, hộ vệ đã nhiều hơn.
Mỗi người cưỡi ngựa đi tới lui tuần tra.
Tiễn Vệ Ninh thậm chí còn phái hai người ra ngoài trinh sát, tránh bị thổ phỉ mai phục mà không biết.
Thấy Tiễn Vệ Ninh điều hành như thế, Nhâm Tiểu Túc càng muốn dụ đối phương về Tây Bắc.
Dù đối phương chỉ là cấp đại đội nhưng hiện tại Tây Bắc đang quật khởi, không thể quá kiêng ăn!
Dù sao Nhâm Tiểu Túc cũng đã hạ quyết tâm muốn bắt cóc hơn mười vạn người, thêm một người cũng đâu tính là gì!
Bấy giờ, Trần Trình thừa dịp Nhâm Tiểu Túc đi vòng quanh mà nhanh chóng tiếp cận và làm quen với hai Miên Dương Nhân Lý Thành Quả cùng Lưu Đình.
Gia cảnh Lý Thành Quả cùng Lưu Đình tuy giàu có, Trần Trình lại mồm mép giảo hoạt, dựa vào kiến thức vào nam ra bắc của mình mà xoay hai Miên Dương Nhân vòng vòng, khiến họ cứ bám theo Trần Trình đòi nghe kể chuyện miết…
Chỉ trong chốc lát, Trần Trình đã kinh ngạc biết được miệng hai Miên Dương Nhân, thì ra Nhâm Tiểu Túc không phải thuộc dân của vương quốc Vu Sư!
Bạn cần đăng nhập để bình luận