Cuối tuần, xách sườn về nhà đẻ.
Anh cả và chị dâu đột nhiên việc nên tới .
Mẹ bỏ phần sườn tủ lạnh.
“Để hôm nào cả với chị dâu con đến hẵng ăn.”
sững :
“ con ăn ngay mà, .”
Sắc mặt khựng một chút, nhanh chóng nở nụ quen thuộc.
“Con bớt ăn để giảm cân, đến lúc mặc váy cưới mới .”
Sau , khi cả ăn thất bại, niềm nở mời:
“Diên Diên, hầm sườn cho con ăn .
À, với , tiền xuống xe đám cưới của con và Phi Phàm, cộng thêm 188.000 nhé.”
Dạo chẳng mấy thèm ăn,
nhưng ăn món sườn nấu.
Cuối tuần, cùng bạn trai dậy sớm, mua ba cân sườn non về nhà .
Một cân hơn ba mươi tệ, ba cân hết tròn một trăm tệ.
Hồi nhỏ nhà khó khăn, hiếm khi sườn hầm.
Có thì đĩa cũng chỉ còn vài khúc xương trơ thịt.
Ăn xong, lấy bánh bao chấm nước sốt — ngon đến mức nhớ mãi.
Cái khao khát từ nhỏ thỏa mãn ,
đến khi lớn lên khiến sinh “tâm lý trả thù” với món sườn.
Trên đường , khoe với Lục Phi Phàm:
“Món sườn em nấu ngon cực!”
Hắn :
“Vậy hôm nay thưởng thức tay nghề vợ tương lai .”
“Ai là vợ ? Chúng cưới mà.”
“Chẳng sớm thì muộn thôi.” — hôn nhẹ lên má .
Chúng mang sườn và mấy thứ bổ dưỡng khác bước nhà.
Mẹ vui vẻ nhận lấy, lập tức gọi cho cả:
“Diên Diênmua sườn, trưa nay sang ăn nhé.”
Đầu dây bên :
“Bận lắm, sườn thì gì ngon , hồi nhỏ ăn phát ngán .
Bao giờ tôm hùm đất thì chúng về, nhé, cúp đây.”