Tôi đang nuôi một mỹ nam ngư.
Nước mắt của anh là những viên trân châu, tôi có thể bán được rất nhiều tiền.
Ngày hôm đó, tôi như thường lệ ép anh ấy khóc, thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một dòng bình luận bay ngang qua:
[Cười ch//ết mất, nam chính muốn cầu yêu với em gái, kết quả bị em gái đánh cho bất tỉnh rồi mang về nhà ngày ngày b//ắt n//ạt, còn lấy nước mắt của anh ấy đổi tiền nữa chứ, nam chính thảm quá đi mà.]
[Em gái này cũng không biết, nam chính là hoàng tử của tộc Giao Nhân đó, nếu cô ấy trở thành vương phi, thì sẽ được hưởng vinh hoa phú quý không hết, vậy mà cô ấy lại cứ nhất quyết trói nam chính lại, ngày nào cũng đá\//nh anh ấy nữa chứ.]
[Hơn nữa, em gái lần nào cũng đá//nh vào giữa đuôi cá, cô ấy không biết giữa đuôi cá có gì à? Nghĩ thôi cũng thấy đau thay cho nam chính luôn á.]
[Bạn lầu trên, tôi thấy chưa chắc nam chính đã đau đâu, rõ ràng là sướng mà! Không tin thì nhìn đi, mỗi lần em gái dừng tay, nam chính lại chủ động lấy đuôi cá cọ vào tay cô ấy đấy!]
Động tác chuẩn bị đá//nh vào đuôi cá của tôi lập tức khựng lại.
Trước mắt tôi, Giao Nhân vẫn mang vẻ mặt xấu hổ phẫn nộ vô cùng, nhưng lại lặng lẽ ưỡn eo, đưa đuôi cá lên.
Lúc này, lại có thêm một dòng bình luận bay ngang:
[Mong đợi cảnh em gái sau khi kiếm đủ tiền thì vứt nam chính đi, còn nam chính thì tính thú phát tác, ngày ngày b//ắt n//ạt em gái đến phát khóc! Đáng thương cho em gái, cái gì cũng không biết cả.]