Biên tập viên ghiền truyện đề cử

Làm thông phòng của Thái tử, ta luôn khắc cốt ghi tâm bổn phận của mình.

Xuống giường tuyệt đối không liếc chàng thêm một cái. Ra khỏi tẩm điện, sống chết của Thái tử cũng chẳng liên quan gì đến ta.

Nếu sau này làm chướng mắt Thái tử phi mà bị ban chết... vậy thì ta sẽ chạy, chạy thật xa.
Vất vả lắm mới đợi đến ngày xuất cung, ta và chàng hàng xóm goá thê định sẽ sống nương tựa vào nhau.

Đêm tân hôn, vô số ngọn đuốc soi sáng tân phòng của ta. Thái tử đứng trước giường, ánh mắt âm u nhìn ta: "Chạy nhanh như vậy, nàng không cần mạng nữa sao?"

7 chương
Ngôn Tình

Từ khi ta và đệ đệ ra đời, phụ thân có lẽ cảm thấy đã hoàn thành nghĩa vụ, liền một lòng một dạ sống bên đích mẫu, ta rất hiếm khi được gặp phụ thân. Hồi nhỏ, ta thích nhất là tựa vào cửa hoa viên chờ đợi, vì phụ thân thường dắt ca ca và tỷ tỷ đi ngang qua. Mỗi lần thấy ta, phụ thân đều nở nụ cười hiền từ: “Tuệ Tuệ lại đến xem hoa à.” Rồi ông sẽ cho ta một miếng bánh mã đề vốn mua cho tỷ tỷ.

Đó là lúc ta hạnh phúc nhất.

Sau đó, nương mất, ta không bao giờ đến hoa viên nữa.

Nương luôn buồn bã, một đêm nọ bà đột nhiên nắm tay ta dặn dò sau này phải chăm sóc đệ đệ cho tốt, rồi bà trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay ta. Ta sợ hãi vô cùng, muốn đi tìm phụ thân, nhưng đích mẫu ngủ rất nông, ban đêm dễ bị đánh thức, phụ thân chắc chắn đang ở cùng bà ấy. Ta còn nhớ rõ một đêm nọ có một tiểu tư say rượu làm ồn, đánh thức đích mẫu, ánh mắt phụ thân nhìn hắn khiến người ta lạnh cả sống lưng. Ta không dám gây rắc rối.

Thế là ta ôm nương suốt một đêm, mở mắt nhìn thân thể bà dần trở nên lạnh giá.

Trời sáng, một ma ma bước vào phục vụ thấy cảnh tượng đó liền hoảng hốt chạy đi báo với phụ thân.

Phụ thân vội vàng đến, lúc ấy ta vừa đói vừa buồn ngủ, chỉ nhớ có một vòng tay rộng lớn ôm lấy ta, tiếc là phụ thân chưa từng liếc nhìn nương lấy một lần.

Khi ta tỉnh lại lần nữa, nương đã được chôn cất, đệ đệ co ro ngồi nơi góc tường.

“Tỷ tỷ, nương đi rồi, sau này chúng ta không còn người thân nữa.”

Thấy ta tỉnh, đệ đệ liền chạy nhào lên giường chui vào lòng ta, mắt hắn đỏ hoe, rõ ràng vừa mới khóc xong.

“Không đâu, Linh Nhi vẫn còn phụ thân mà.” Ta nhẹ giọng an ủi.

“Đó không phải phụ thân của đệ, họ mới là một nhà, đệ chỉ còn tỷ tỷ thôi!” Đứa bé nhỏ bé ấy thốt ra những lời oán hận khiến ta c.h.ế.t lặng, cuối cùng cũng không phản bác.

Ngay cả một đứa trẻ cũng nhìn ra được sự thật, thì còn cần tự lừa mình đến bao giờ nữa.

9 chương
Trọng Sinh

Ta Thẩm Hảo Hảo, là một nữ nhân nổi tiếng đanh đá trong thôn.

Ngày bị hưu, ta xách dao phay cắt tóc bà mẫu cũ, giết con lợn ta nuôi cả năm.

Nhưng chưa đầy nửa tháng sau khi bị hưu, bà mối đã tìm đến nhà ta, muốn mai mối cho ta một mối hôn sự.

Người đó là một kẻ góa thê ở làng bên, thê tử mất cách đây năm năm.

Hắn là một thợ săn, mỗi lần vào núi đều ba năm ngày không về nhà là chuyện thường. 

Mỗi khi hắn vào núi, hai đứa con ở nhà khiến hắn không yên tâm, nên muốn tìm một người giúp hắn chăm sóc bọn trẻ.

"Nhà hắn chỉ có hắn và hai đứa con, gả qua đó là được làm chủ gia đình, Ngũ Lang lại là người biết điều, tuyệt đối sẽ không để ngươi phải chịu nửa phần ấm ức."

Nghe xong lời bà mối, ta lập tức nhận lời mối hôn sự này.

21 chương
Cổ Đại

Khương Thư – nữ nhi của thương nhân – từng bị coi là trèo cao khi gả vào Hầu phủ, trở thành trò cười của kinh thành.

Suốt sáu năm phòng không gối chiếc, nàng dốc lòng vì nhà chồng mà không một lời oán thán. Nhưng khi phu quân trở về từ biên cương, hắn lại mang theo một thê hai tử, còn thản nhiên thỉnh cầu lập bình thê. Cả kinh đô đều cười nhạo, Khương Thư trở thành kẻ đáng thương nhất Thượng Kinh.

Hừ! Hắn thực sự nghĩ nàng là bùn đất, có thể tùy ý chà đạp mà không biết giận sao?

Nàng lập tức cắt hết trợ cấp, để Hầu phủ nếm trải cảnh không có bạc gian nan đến thế nào!

Nhiều lần mềm lòng, nhiều lần thất vọng, cuối cùng nàng cũng hạ quyết tâm – hòa ly!

Thẩm Trường Trạch cho rằng nữ nhân như nàng rời đi chỉ có thể sống trong uất ức, không ai thèm đoái hoài. Nhưng ai ngờ, vừa hòa ly xong, nàng lại trở thành đối tượng tranh giành của các thế gia danh môn.

Khi hắn bừng tỉnh hối hận, cố gắng cầu xin tái hợp thì chỉ nhận lại một xô máu chó hất thẳng vào mặt!

Chật vật rời đi, hắn bỗng nhìn thấy một thái giám thân cận bên cạnh hoàng đế, đứng trước cửa Khương phủ tuyên chỉ...

28 chương
Ngôn Tình

Kết hôn với anh trai của bạn thân được nửa năm, tôi và anh ấy vẫn chưa từng dùng chung một phòng.

 

Tức giận, tôi gọi điện cho bạn thân.

 

"Không thể tiếp tục được nữa, tớ muốn ly hôn với anh trai cậu!"

 

Không ngờ, ở đầu dây bên kia, bạn thân tôi cũng òa khóc:

 

"Tớ cũng không thể tiếp tục được nữa, ngày mai tớ và anh trai cậu cũng sẽ ly hôn!"

 

10 chương
Ngôn Tình

 

“Tần Tình, đứa bé là con của chồng cô.” Tôi run rẩy mở tấm hình giám định kia ra, sau khi nhìn thấy mấy chữ “Xác nhận tồn tại quan hệ huyết thống” thì như bị sét đánh, chỉ cảm giác trời đất quay cuồng, tất cả suy đoán lúc trước đã trở thành sự thật.

Không ngờ Trình Hiên lại dám lừa dối tôi nhiều năm như vậy!

 

28 chương
Ngôn Tình

Mộ của ta bị người ta đào lên.

Là một thiếu niên trẻ tuổi, hắn lục lọi hồi lâu trong ngôi mộ tối tăm, vô tình làm vỡ đèn trường minh.

Cuối cùng ta cũng được tự do.

Thiếu niên sợ hãi liên tục lùi về phía sau, ta phiêu đến bên cạnh hắn, muốn bám vào dương khí của hắn để rời đi.

Thế nhưng sau khi nhìn rõ mặt ta, thiếu niên lại nhảy dựng lên, vui mừng khôn xiết.

“Tổ tông, là ngài! Vậy thì con cháu không sợ nữa rồi, bình thường chỉ thấy ngài trên tranh, ngài còn đẹp hơn cả trên tranh..."

Ta nghi hoặc ngắt lời hắn: "Ta chết năm mười tám tuổi, sao có thể làm tổ tông của ngươi được?"

 

20 chương
Cổ Đại

Tạ Chí là nam diễn viên hàng đầu trong làng giải trí và là diễn viên trẻ nhất, còn Ôn Từ là diễn viên tuyến 18. Hai người tưởng chừng như chẳng liên quan gì đến nhau nhưng thực ra lại sớm chiều chung đụng.

 

Không ai biết rằng hai người đã kết hôn.

 

Sau khi kết hôn, mối quan hệ giữa hai người trở nên lạnh nhạt và đều chờ đợi một cuộc ly hôn trong tương lai.

 

Năm thứ hai sau khi kết hôn, cả hai bị buộc phải tham gia một chương trình tạp kỹ của các cặp đôi. Trước khi chương trình tạp kỹ bắt đầu quay, cả hai đã bị ghi hình.

 

Đêm tối, phố vắng, cô nam quả nữ.

 

Kết quả, cả hai trở thành chủ đề tìm kiếm nóng với sự phô trương rầm rộ, tin tức nghi ngờ tình yêu bay khắp nơi.

 

Hai đoàn đội lợi dụng tình hình này và tuyên bố sẽ cùng nhau tham gia các chương trình tạp kỹ.

 

Người hâm mộ bàng hoàng: Đây chắc chắn chỉ là một hợp đồng tình yêu, tất cả vì sự nổi tiếng!

 

Sau khi chương trình tạp kỹ bắt đầu quay, hai người đến nhìn cũng không thèm nhìn nhau lấy một cái,  trông giống như một cặp đôi giả tạo.

 

Ngày đầu tiên.

 

Tạ Chí thì nghiêm mặt, Ôn Từ mặt lạnh như tảng băng.

 

Ôn Từ vô tình chạm vào Tạ Chí. Tạ Chí cắn môi chịu đựng, cuối cùng chịu không được liền đứng dậy đi vào phòng thay một bộ quần áo khác.

 

Fan hâm mộ: Trời má, ghét nhau đến vậy luôn?

 

Ngày thứ hai.

 

Người khác: Chúng ta chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ nếu chúng ta làm việc cùng nhau.

 

Họ: Tránh xa tôi ra, đừng kéo tôi xuống.

 

Người khác: Chỉ có một cái giường thôi, anh/em ngủ đi, tôi sẽ ra sofa.

 

Họ: Chỉ có một cái giường thôi, ngủ chung đi.  Nghiêm cấm cô/anh không được phép vượt qua vĩ tuyến 38 này.

 

 Fan hâm mộ:? ? ? Không phải chứ? Hai người định ngủ cùng giường thật đấy à?

 

Ngày thứ ba.

 

Một trò chơi hỏi đáp hiểu ngầm giữa hai người.

 

Cặp khác: Hai trong số mười câu hỏi.

 

Họ: Mười câu không trật câu nào.

 

 Fan hâm mộ:? ? ? Làm thế nào hai người biết nhau rõ quá vậy?

13 chương
Ngôn Tình

Thể Loại Truyện

HE
SE
OE
BE
BL
ABO