Văn án:
Tạ Trầm Vọng là chú chim hoàng yến ngoan ngoãn nhất của tôi.
Thế nhưng vào lúc tôi một lần nữa đè anh ra cưỡng ép hôn, trước mắt tôi bỗng hiện lên một loạt dòng bình luận.
[A a a dừng lại đi đồ đàn bà độc ác! Chính ngươi đã khiến chú cún điên cuồng của bọn tôi từ đó về sau căm ghét phụ nữ, sau này phải có con gái nhỏ dỗ mãi mới dịu lại được đấy biết không!]
[Đồ nữ phụ này thật ngu, còn tưởng nam chính là bông hoa nhỏ yếu đuối chắc? Dám nhục nhã hắn như vậy à?]
[Đáng đời bị trả thù thê thảm, lóc từng nhát dao!]
[Hi hi, các người nhìn ánh mắt của cún con nhìn cô ta kìa, không giấu nổi nữa rồi, chắc đang nghĩ nên hành hạ cô ta thế nào đấy nhỉ...]
Tôi cứng đờ nâng đầu lên.
Quả nhiên, Tạ Trầm Vọng đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi, trong ánh mắt đầy sóng ngầm cuồn cuộn.
Da đầu tôi tê rần.
Đêm đó tôi bỏ chạy, từ đó không dám trêu chọc Tạ Trầm Vọng thêm một lần nào nữa.
Thế nhưng năm năm sau, trên đường về nhà, tôi lại bất ngờ bị bắt cóc.
Trong căn phòng tối mờ, Tạ Trầm Vọng tháo cà vạt ra, chậm rãi trói tôi lên giường:
"Tiểu thư à, hợp đồng bao nuôi của chúng ta vẫn chưa hết hạn đâu."
"Công việc nợ nhiều năm như vậy, tối nay bù hết cho cô được không?"
Tôi: ?
Diễn biến này sao lại khác hoàn toàn với lời mấy dòng bình luận nói vậy?