Sau khi Tiêu Linh Vũ  bạn trai phản bội, cô  dẫm lên tên tra nam cùng con tiện nhân   chân . Sau đó, cô dùng ngọc bội  gian  về quê hương và bắt đầu trồng trọt. Cô trồng, trồng nữa, trồng mãi,  bán, bán nữa, bán mãi. Sau đó, cô xây, xây nữa, xây mãi. Cô bước lên con đường phát triển điên cuồng, lập nên vương quốc nông trại của riêng , ngày càng tiến xa!
 
Cho đến một ngày,  gốc cây đào ở thôn Đào Nguyên…
 
Một bé trai dễ thương  bốn, năm tuổi cố gắng ngẩng đầu lên . Khi cuối cùng cũng ngẩng  đầu lên, đứa trẻ liền  thẳng  dậy. Ừm… cổ bắt đầu đau vì ngẩng lâu quá, nhưng đứa trẻ vẫn cố chấp giữ nguyên tư thế đó. Đôi mắt to tròn đen láy nheo  một chút, tò mò hỏi:
“Chú là ai? Sao chú  giống cháu đến ?”
 
Người đàn ông  đứa trẻ đáng yêu giống hệt  hồi nhỏ. Hắn cao lớn, tuấn tú, khí chất xuất chúng. Đôi mắt  hẹp , lạnh lùng hỏi:
“Cháu là ai?”
 
Trong lòng  đang thầm đoán xem là  phụ nữ to gan nào    chuyện .
 
Nếu cô  dám  thì nhất định  trả giá!
 
Tuy nhiên,  khi  kịp bắt  phụ nữ đó trả giá, thì đứa trẻ con   chạy tới, nắm lấy tay . Với ánh mắt mong chờ, đứa trẻ :
“Chú ơi, con  lạc. Chú  thể đưa con về nhà ?”
 
Khi  đàn ông dắt tay đứa trẻ đến một ngôi nhà nông thôn, một tình huống bất ngờ xảy    thấy tiếng bé con reo lên đầy hưng phấn:
 
“Mẹ ơi,   thể lấy chồng  ! Con cuối cùng cũng tìm  một  đàn ông giống hệt như con!”
 
Mọi : “…”
 
Đứa nhỏ  đúng là phát điên vì  tìm cha dượng cho  !
 
Tóm , đây là câu chuyện về một nữ nhân viên văn phòng  hãm hại và  đó trọng sinh. Cô tình cờ   pháp bảo  gian,  về quê hương trồng trọt, nuôi con,    đàn ông mà con trai mang về chăm sóc. Từng bước một, cô biến  thành một phú bà.