Trùng Sinh Cuối, Ta Là Kẻ Thứ Mười Bốn:
Ta không đợi hắn quay về, cũng không còn vòng trùng sinh nào nữa. Mỗi sáng ta sống, mỗi tối ta ngủ, không chết, không hận, không phải làm gì cho ai nữa. Ta đã từng đi hết mười ba lần để trả thù mà quên mất mình từng muốn sống. Bây giờ ta sống, vì không còn ai giữ ta lại, vì cuối cùng ta đã tự giữ được mình.
Tuyết Thiên Khuyển - Thiên Luật Định tình:
Nàng bế con khuyển lên, máu nó dính vào tay, nóng – như lửa, mà lại khiến nàng rùng mình như chạm phải băng tuyết giữa trời thu. Nàng không biết: Đó là chuyển sinh thứ 9 của Tuyết Thiên Khuyển. Sau những lần sống như sói – như cọp – như hổ – như điểu – như ngư – như hồ – như sư tử...v...v. Lần này, thiên mệnh lại để hắn trở về đúng với hình hài nguyên thủy của hắn: Một con bạch khuyển.
Nhưng khác với những kiếp trước – lần này pháp ấn luân hồi bắt đầu yếu đi. Linh trí – dẫu chỉ như ánh lửa yếu ớt – đã bắt đầu nhen nhóm trong đáy mắt.
Và khi nàng lau máu quanh cổ nó, Tuyết Thiên Khuyển đã nhìn nàng – không phải như loài vật nhìn con người – Mà như một kẻ từng chết vì người ấy… nhìn lại người ấy sau một ngàn năm.
“Ta từng hận Thiên Luật, nhưng lúc này… ta hận ngươi không nhớ ta.”
Huyết Tuyến Tam Giới:
Trương Khải Lâm – giờ đây không ai gọi tên hắn nữa. Tóc hắn bạc, áo bảo vệ mỏng, ngồi gác cổng một trại trẻ mồ côi tái định cư ngoài thành. Trẻ con gọi hắn là “ông lão khó tính không cười bao giờ”. Nhưng tụi nhỏ biết rõ: chỉ cần ai bị bạn bè bắt nạt, “ông Khải” sẽ im lặng, lôi ra một con dao cạo cũ, đặt lên bàn ăn – rồi ngồi đó, cả buổi chiều.
Không ai đánh ai nữa, luật ngầm như thời xưa.
– “Tao đã canh cho người chết rồi… Giờ tao muốn giữ yên bình cho những đứa đang sống.”