Yêu Cá

7

An cầm bút, dừng lại, gạch bỏ dòng cuối.

Tối. Tâm nghỉ thực tập rời trường sớm, lúc bước qua cổng, cậu nhắn cho bạn.

— Gần thầy An... thấy mình nhẹ dần. Như rời khỏi cơ thể chậm rãi á…

An ra biển, trời chưa sáng, gió lạnh, sóng nhỏ đều, như nhịp tim không còn thuộc về phổi, mà thuộc về một tầng nhịp nào đó… dưới da trái đất. Anh cắm thiết bị đo tần số xuống cát, dây nối kéo về cổ tay anh.

Màn hình sáng, tín hiệu phát ra từ anh — khớp hoàn toàn với dải sinh học từng được ghi lại từ vùng đá ngầm sâu bảy trăm mét, nơi mà không loài người nào từng tồn tại lâu quá bốn phút. Anh cởi áo khoác, gấp gọn, đặt xuống đá, mắt nhìn về phía chân trời chưa có màu.

Anh ghi chú dòng cuối cùng vào máy:

“Tôi không tạo ra sóng. Tôi không chọn mang nó, có thể tôi chỉ là người gần nước nhất, đúng lúc tín hiệu cần một thân xác. Tôi là điểm phát, không ai biết ai là đầu tiên. Nhưng nếu tôi không ngắt tín hiệu... thì sẽ không còn ai là cuối cùng.”

Máy phát rung nhẹ, màn hình chớp ba lần.

“SYNC: COMPLETED. CARRIER FOUND.”

Một tia sóng tắt lặng, không tiếng, không sáng, nhưng biển… có vẻ đã nhận được.

Lần này, An quay lại bãi cát ven biển đúng nơi từng đo được tần số 14.72 Hz, không phải để kiểm tra gì thêm, không còn máy đo nào theo kịp, mà là vì nơi ấy… trống. Không phải trống người, mà trống tất cả dạng nhiễu, không chim, không sóng, không rác, một khoảng lặng… có hình dạng.

An đứng đó, không mang theo thiết bị, không muốn ghi nhận gì thêm. Biển trước mặt không đen, không bạc, không gợn. Nó lặng, theo cái kiểu… không có gió mà cũng không có chân không. Mặt nước trơn như da bụng cá đã chết lâu, nằm dưới đáy tủ lạnh. Và trong lớp sương sáng sớm còn chưa tan hẳn, một hình thể bắt đầu lộ ra, không phải người, không rõ đầu, không rõ đuôi, chỉ là một khối ánh nước lấp lánh xếp thành từng lớp, như mô mềm gấp cuộn. Nó đứng trước An, nhưng không bước tới. Không ai giới thiệu, không ai gọi tên, không cần. An không nhận ra — mà biết, thứ đó là điểm phát sinh gốc của tất cả tần số đã đi qua người anh suốt mấy tháng qua: Yêu Cá.

Không phải là ma, không phải người chết, không phải thứ “quỷ” như người ta quen gọi.

Không có tiếng nói nào cất lên, không một câu thoại nào tồn tại. Nhưng… từng nhịp dao động trong ngực An — dường như bị phản hồi lại từ chính khối nước sống kia, không chậm hơn, không nhanh hơn, cứ như hai nhịp tim đang cộng hưởng qua lớp khí ẩm.

Cơ thể An không rung lên vì sợ, mà chuyển động nhẹ như khi ai đó bước xuống nước âm ấm có dòng điện rò – đủ để da nổi gai, tim co nhẹ, nhưng không đau.

Và chính lúc đó… An nghe thấy trong đầu mình — không phải là giọng nói, mà là nhịp phản xạ sống, như cách cơ thể hiểu mạch lệnh tự nhiên mà không cần dịch nghĩa.

— Tôi không từng là người, không ai biến tôi thành cái gì. Tôi không sinh, không hô hấp, không chết. Tôi chỉ hiện hữu trong một dạng sóng sống, lan theo cơ địa, không chủ ý.

An không hỏi, nhưng hiểu: Yêu Cá không “muốn” ai trở thành mình, không lây, không truyền, chỉ là một “mẫu sóng tồn tại” — khi ai đó vô tình trôi vào đúng tần số, thì bị cộng hưởng, rồi… trượt dần.

— Không phải ai cũng trở thành ta, chỉ ai trùng sóng — thì sống tiếp bằng tần số ấy.

Lúc đó, An cảm thấy mình gần như trở thành nước, không phải ướt – mà mềm, không phải tan – mà chảy. Xương sống anh rút điện về từ tim. Mắt không mờ, nhưng mạch trong não dường như… bắt đầu phát thay vì thu.

Nhưng… khối nước kia lùi một bước rất nhẹ rồi… ngắt đồng bộ, không tắt hẳn, không đẩy ra, chỉ rút sóng, như thủy triều lùi khỏi cát mà không cần sóng, không cứu, không kêu gọi quay về, chỉ ngừng kết nối.

An ngã xuống cát, không té mạnh, không hôn mê, mà như một người vừa được gỡ khỏi điện. Cảm giác lưng mình như được gỡ hàng trăm dây rung nhẹ đã bám dọc sống lưng suốt mấy tháng — mà anh không hề biết.

Không có ánh sáng, không có “chuyển sinh”, chỉ có lặng sâu, một kiểu yên như ai đó vừa khóa cửa tiệm sau khi dọn hết hàng, không ai nhìn thấy.

Vài ngày sau, An tỉnh dậy trong phòng bệnh, máy đo sóng tim ổn, sóng não ổn, nhiệt độ ổn, không còn gì lệch.

Huyền vào thăm, đặt một hộp cháo nóng lên bàn, chép miệng.

— Thầy thấy khỏe hẳn chưa? Có còn thấy gì lạ không?

An nhìn ra cửa sổ, nắng nhẹ, người đi ngoài đường vẫn chen xe, nhấn còi, chửi thề.

Anh quay lại, nói.

— Không, nhưng giờ thì tôi tin 100%... có thứ từng sống dưới đó, không phải cá, không phải người, không phải thần. Nếu phải gọi tên… thì đúng, đó là ma quỷ.

Nhưng anh nói… không sợ, không thù ghét, không phán xét, chỉ công nhận một dạng sống đã được nhìn thấy – và chọn không ở lại.




Bạn cần đăng nhập để bình luận