Yêu Cá
5
Tối muộn, trong lúc lau bể sinh học, An nhúng tay vào nước kiểm tra nhiệt độ. Ngón út và ngón cái của anh tự động co lại, ép sát vào lòng bàn tay – giống hệt tư thế vây cá thu mình khi gặp dòng điện nhẹ. Anh lập tức lấy máy đo cơ xương, kiểm tra điện thế, không có tín hiệu thần kinh trung ương gửi xuống, chỉ có chuyển động cơ học độc lập – như một lệnh máy được viết sẵn, không cần bộ xử lý.
Anh đứng chết lặng bên bể cá.
— Không phải thần kinh, không phải điều khiển, mà là... một mẫu hành vi sinh học được chèn vào cơ thể sống.
Khuya, gió biển lùa vào phòng như hơi thở của ai đó ngủ sát vách, đèn hắt vàng yếu, không còn tiếng máy, không còn ai thức. An ngồi trước bàn làm việc, nhìn vào bàn tay mình, tay phải đặt yên, tay trái... bắt đầu co lại. Từng ngón gập chậm, không vội, không mạnh, nhưng không dừng, đến khi cả bàn tay anh cuộn thành hình tròn – giống hệt hình thù của một nhánh san hô đá mà chính anh từng nghiên cứu năm năm trước.
Tự nhiên, không chủ đích, không đau, không giải thích, chỉ là... bộ nhớ hình học của mô sống đang chạy lại một dạng cử động không cần ý thức. An cầm bút, viết vào nhật ký: “Một hệ thần kinh không cần ký ức, không cần linh hồn, chỉ cần dây – để dẫn điện sinh học. Tôi không bị kiểm soát, tôi chỉ bị... chạy thử.”
Ba ngày nay, An không ngủ ban đêm, không phải vì mất ngủ, không trằn trọc, không mộng8 mị, chỉ là… tới đúng bốn giờ ba mươi phút chiều, mí mắt tự khép lại. Cơ thể nặng như đeo chì, không cưỡng được. Giấc ngủ đến không theo ý chí mà giống một lệnh đặt sẵn trong máu. Anh thử kháng lại bằng cà phê, thuốc bổ, ánh sáng mạnh – nhưng đến đúng giờ, mọi thứ lịm đi như bị ai đó rút ổ điện sinh học. Còn một giờ mười bảy phút sáng, anh tỉnh như được ai vỗ nhẹ lên trán, mắt mở, nhịp tim đều, không mệt. Điều kỳ lạ là: anh cảm thấy khỏe hơn, tỉnh hơn, minh mẫn đến mức thấy mọi thứ xung quanh chuyển động... chậm lại.
An tra lại bảng dao động thủy triều ngầm. Chu kỳ sinh học của anh hiện tại trùng khớp với nhịp lên – xuống của nước biển tầng đáy ở vùng ven lạch Long Sơn. Không ai sống theo nhịp ấy cả, không một sinh vật nào trên bờ cần đến nó.
“Tôi không bị rối loạn, tôi chỉ đang sống theo nhịp của thứ không sống trên đất liền.”
Anh ăn ít đi, không đói, nhưng bụng không còn tiếp nhận được gì ngoài những thứ mềm, tanh, mặn nhẹ. Không còn uống sữa, không còn thích đồ chiên, anh bắt đầu chọn rong biển, lòng đỏ trứng luộc, cá nướng để nguội. Miệng không khô, nhưng cổ họng luôn muốn có gì đó mặn, nhầy.
Anh dừng dưới hiên nhà khi gió lớn tạt qua – cảm thấy khó chịu như da bị gãi ngược chiều vảy. Ở những nơi có ẩm và tối, anh thấy dễ chịu hơn – như cơ thể được "trả về trạng thái yên tĩnh mặc định".
Tại phòng lab, sinh viên thử bật âm biển lớn – đoạn ghi lại tiếng dội từ đáy rạn. Toàn thân An chậm lại, không ngủ, không tê, nhưng tim đập chậm 11 nhịp/phút, như thể ai đó vừa đặt anh vào "khu vực an toàn".
Anh ngồi im, hơi nghiêng đầu trái, tay phải thả lỏng – rồi nhận ra.
— Không ai dạy tôi tư thế đó. Nhưng cơ thể… tôi thì nhớ.
Anh đi ngang hồ cảnh, dừng lại đúng sáu giây, không thiếu, không dư. Về nhà, trước khi ngủ, đầu nghiêng trái, tay co vào eo, không chủ động, không ép buộc.
Buổi sáng, mở cửa sổ, mắt hướng ra biển đúng lúc ánh mặt trời phản chiếu ở góc mười chín độ, không lệch một độ. Lần thứ ba trong tuần, anh gắn camera phân tích hành vi, kết quả:
— Tần suất lặp cao tới 96%, đủ để lập lịch sinh học cho một loài.
An mở phần mềm phản xạ sinh học chuyên dùng cho phân tích đàn cá thông minh, nhập toàn bộ hành vi mình. Phần mềm hiện cảnh báo: 93% trùng khớp với mô hình hoạt động của loài động vật biển xã hội hóa – chưa được phân loại chính thức – từng được nghi ngờ tồn tại ở độ sâu hơn bốn trăm mét, có tổ chức dạng “tổ ong ngầm”.
Anh ngồi chết lặng trước màn hình, một câu hỏi bật ra – không có dấu hỏi, không có cảm xúc:
— Tôi có đang sống như một cá thể trong đàn? Nhưng đàn đó... không tồn tại trên mặt nước.
Đêm, gương phòng tắm phản chiếu gương mặt của một người đang sống, không hốc hác, không biến dạng, không vết thương. Nhưng An nhận ra – toàn bộ cơ thể anh đang đứng đúng tư thế của một loài cá đáy: lưng thẳng, hai tay buông như vây, cột sống hơi rút về phía trong như để tránh áp lực nước lạnh. Khôn ai bắt anh làm vậy, không có tiếng nói nào ra lệnh, chỉ là... toàn bộ logic sống trong người anh đã bị viết lại – không cần hỏi ý kiến.
Anh lấy bút, viết dòng cuối vào sổ: “Tôi không bị chiếm, tôi không bị điều khiển, nhưng tôi đang sống theo dị thức – một logic sinh học không phải của người, mà kinh khủng nhất là: tôi đã quen với nó.”
Hôm nay, bảy giờ sáng, An ngồi trong phòng nghiên cứu, nhìn chăm chăm vào chiếc đồng hồ đeo tay. Cây kim giây lặng lẽ nhích từng nhịp, trên bàn, chiếc điện thoại vẫn hiển thị con số quen thuộc: bảy giờ mười bốn phút mười hai giây.
Huyền vừa bước vào đã bật thốt.
— Lại lệch rồi hả anh?
An không trả lời, chỉ gật đầu, bàn tay anh vặn nhẹ nút điều chỉnh, chỉnh về đúng giờ điện thoại. Vài phút sau, lại quay về cái khoảng trễ cũ: mười bốn phút mười hai giây, cứ như thể có một cái gì đó không chịu cho đồng hồ tay của anh đi chung nhịp với bất kỳ thứ gì khác, không chỉ là một thiết bị—mà như chính thời gian quanh anh bắt đầu cãi lại lẽ thường.
Chiều hôm đó, khi xem lại đoạn camera an ninh trong phòng thí nghiệm, Huyền tái mặt, màn hình chiếu cảnh An... đứng lên khỏi ghế, đi về phía giá sách, nhưng ở thực tại, lúc ấy, anh vẫn đang ngồi im tại bàn.
Cô quay sang nhìn An.
— Anh... đứng dậy hai lần, một lần trong hình, một lần ngoài đời. Không phải tôi đi trước thời gian, mà hình như... hình ảnh tôi bị kéo lệch ra khỏi dòng chảy của thực tại.
An nói xong, lặng lẽ đeo thiết bị EEG lên đầu, cả hai im lặng nhìn sóng não hiện lên màn hình. Nhịp sóng nhảy múa như điệu nhạc biển, nhưng... không hề đến từ hoạt động não bộ bình thường. Những xung dao động không khởi phát từ trung tâm thần kinh—mà phát ra thẳng từ vùng da đầu anh.
Huyền bần thần.
— Cái này... giống sóng phản hồi của mấy con cá da vảy có cảm biến nhiệt dưới biển sâu... Anh biết mà, cái dạng sonar sinh học?
An không quay sang, mắt anh trân trối nhìn đồ thị, gằn giọng.
— Tôi không nghĩ. Nhưng hệ thần kinh của tôi... đang vận hành như một thiết bị phát dao động.