Từ thuở hồng hoang, khi vận mệnh giang sơn được định đoạt bằng lửa máu, huyết mạch Rồng Thiêng đã hòa vào từng tấc đất, hun đúc nên linh hồn của những con người mang trong mình ý chí bất diệt.
Họ là những người từng cưỡi gió đạp mây, từng ra lệnh cho sông núi, từng mang lại ấm no cho vạn vật. Nhưng rồi chiến cuộc nổi lên, gót giày ngoại bang giày xéo non sông, tiếng binh đao át đi tiếng chim hót mỗi sớm mai. Trước cơn bão tố xâm lăng, hậu duệ của Rồng Thiêng đã không lựa chọn im lặng. Bằng ý chí Lạc Hồng bất khuất, họ đáp trả bằng tiếng gầm xé nát trời xanh, lấy xương máu mình dựng nên những thành trì sau cuối. Họ ngã xuống, như những vì sao vụt tắt sau khi đã rực sáng hết mình, máu của họ thấm vào đất Mẹ để bồi đắp cho sự sống muôn đời.
Dẫu bóng dáng không còn, nhưng dấu tích của họ vẫn in hằn trong từng nếp đá, từng dãy núi trùng điệp, từng ngọn gió đầu mùa mang theo hơi thở nồng nàn của lửa cổ xưa. Có những chiều hè, khi mặt trời đổ lửa xuống cánh đồng và tiếng sáo diều vang vọng giữa không trung, đám trẻ chăn trâu lại rì rầm kể nhau nghe về "Rồng thiêng từng bay qua xóm này", rồi phá lên cười giòn tan, như thể chuyện hoang đường ấy chỉ là trò đùa ngây ngô, mà cũng như thể... chúng tin thật.
Và thế là huyền thoại vẫn sống, không trong sách vở, không trong đền đài nguy nga, mà trong trí nhớ của đất trời, trong tiếng cười của lũ trẻ, và trong nhịp đập lặng thầm của những kẻ mang trong mình dòng máu của rồng.
========
*LƯU Ý: - Toàn bộ nhân vật, diễn biến, sự kiện trong truyện chỉ là hư cấu, giả tưởng.
- Truyện không vi phạm luật pháp nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. Không ảnh hưởng tới lợi ích của bất kỳ cá nhân hoặc tổ chức nào.
- Truyện không có ý xúc phạm bất kỳ cá nhân, tổ chức hay tôn giáo nào.
- Nếu có gì sai xót hãy chủ động liên hệ, tác giả sẽ sửa đổi lại.