Khi thánh chỉ rơi xuống sân nhà ,  đang  xổm  đất xem đàn kiến dời tổ.
 
Cuộn thánh chỉ lụa vàng lăn đến bên chân .
 
Thái giám giọng the thé hô: “Dao Quang tiếp chỉ!”
 
Phụ mẫu  “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống, đầu dập xuống đất vang lên từng tiếng “bộp bộp”.
 
Còn  thì  động đậy.
 
Giọng   càng the thé, gấp gáp hơn:
 
“Dân nữ Dao Quang, ôn lương đôn hậu, dung mạo xuất chúng… nay đặc phong  hậu, chọn ngày lành nhập chủ trung cung! Khâm thử…”
 
Không khí như đông cứng .
 
Phụ   run như chiếc lá trong gió, lắp bắp: “Nương nương… mau… mau tạ ân  con!”
 
Ta vẫn  chằm chằm xuống đàn kiến đang bò  đất: “Không nhận.”
 
Giọng   lớn, nhưng rơi xuống đất  nặng như một hòn đá.
 
Sắc mặt thái giám bỗng trắng bệch, như  quét một lớp vôi:
 
“Dao… Dao Quang cô nương, kháng chỉ là tội tru di cửu tộc đó!”
 
Mẫu   phát  một tiếng “hớ”, cả  mềm nhũn ngã  lòng phụ  .
 
Ta  dậy, phủi bụi  váy: “Về  với .” 
 
Ta  cuộn thánh chỉ lụa vàng chói mắt : 
 
“Ai thích thì  ,   hầu hạ  .”
 
Thái giám cuống cuồng lăn bò mà chạy.
 
Phụ    bệt xuống đất, tay run rẩy chỉ  :
 
“Con… con điên ! Đó là hoàng thượng! Là Trảm Phong!”
 
Trảm Phong, cái tên  như một mũi kim nhỏ, đâm thẳng  tim .