Hoa khôi của trường bị phát hiện gian lận trong kỳ thi, tinh thần suy sụp nên tìm đến tôi để tư vấn tâm lý.
Tôi dành trọn một ngày để trò chuyện, an ủi cô ấy.
Cô ấy khẩn thiết xin tôi giữ bí mật chuyện này, và tôi đã đồng ý.
Nhưng ngay ngày hôm sau, hoa khôi lại lên sân thượng toà giảng đường, định nhảy lầu tự tử.
Sau khi kéo cô ấy xuống an toàn, ban giám hiệu lập tức điều tra trách nhiệm.
Cuối cùng, họ dồn hết lỗi về phía tôi – giáo viên tư vấn tâm lý.
“Học sinh có dấu hiệu muốn tự tử, tại sao cô không báo cáo với nhà trường kịp thời?”
Tôi quay sang nhờ hoa khôi xác nhận chuyện giữ bí mật.
Thế mà cô ta lại tỏ ra đau khổ, ngây thơ, nói:
“Em đã bao giờ nhờ cô giữ bí mật đâu ạ?”
“Nếu lúc đó cô chịu báo với cố vấn học tập và bố mẹ em, có khi em đã nghĩ thông suốt rồi…”
Ngay lập tức, mọi người đều chỉ trích tôi.
Nói rằng vì tôi vô trách nhiệm, suýt chút nữa đã hại chết một sinh mạng.
Thậm chí cả vị hôn phu của tôi cũng mắng tôi là người máu lạnh, vô tình.
Tôi thân bại danh liệt, tuyệt vọng lao xuống từ chính sân thượng của giảng đường ấy.
Sau khi chết, tôi mới biết — hoa khôi chưa bao giờ có ý định chết thật.
Cô ta chỉ muốn dùng chiêu nhảy lầu để tẩy trắng việc gian lận thi cử.
Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại ngày hôm đó — ngày mà cô ta đến tìm tôi xin tư vấn tâm lý.
Cô ta nhìn tôi, tha thiết cầu xin:
“Cô ơi, chuyện em muốn nhảy lầu… cô có thể giúp em giữ bí mật được không?”
...