Từ thuở hồng hoang, khi trời đất còn chưa phân ngã, ba giới Tiên – Nhân – Ma từng cùng tồn tại trong một thế cân bằng mong manh. Thế nhưng, năm ngàn năm trước, một trận đại kiếp bỗng bùng nổ, châm ngòi cho cuộc đại chiến kinh thiên động địa giữa Tiên giới và Ma tộc. Chiến hỏa kéo dài suốt mấy nghìn năm, gầm vang tận cửu thiên, khiến thiên địa nghiêng ngả, nhật nguyệt lu mờ, sinh linh đồ thán.
Ma giới và Tiên giới vốn sở hữu pháp lực cường đại, lấy công kích làm đầu, bởi vậy trong cuộc huyết chiến không hồi kết, cả hai bên đều trọng thương, nguyên khí đại tổn, gần như diệt vong. Trong khi đó, Nhân giới – vốn yếu thế hơn, lại thiên về phòng ngự và ẩn nhẫn – dù cũng chịu không ít tổn thất, nhưng vẫn bảo tồn được căn cơ. Trải qua tháng năm tôi luyện, con người từng bước vươn lên, gạt bỏ yếu mềm, gom sức mạnh quật khởi đánh bại hai giới Tiên – Ma đã suy tàn.
Song, khi trời quang mây tạnh, lại chẳng đến hồi kết tốt đẹp. Không còn kẻ thù chung, nhân loại quay mũi giáo vào chính đồng loại của mình. Các thế lực nổi lên như nấm sau mưa, tranh quyền đoạt lợi, máu đỏ nhuộm khắp thôn làng, nhân gian rơi vào thời kỳ đen tối nhất trong lịch sử: loạn thế liên miên, thiên hạ phân liệt, người người tựa hổ sói.
Cho đến một nghìn năm trước, một vị thần long giáng trần người đời tôn là Long Thần, xuất hiện giữa cõi hồng trần. Mang theo bảo vật có thể trấn nhiếp càn khôn, y lấy uy danh áp chế vạn quốc, dựng nên một Thiên Quốc hưng thịnh, khiến chúng sinh ngẩng đầu ngưỡng vọng, nhân gian tạm thời trở lại yên bình. Thế nhưng, phàm là thế gian không có gì là vĩnh hằng. Khi Long Thần hóa vũ quy thiên, đế quốc không người đủ tầm kế vị, Thiên Quốc lần nữa rơi vào cảnh chia năm xẻ bảy, báu vật thần long trở thành mồi lửa cho vô số tranh đoạt máu tanh.
Ngàn năm trôi qua như gió thoảng, nhưng giang hồ chưa từng lặng sóng. Giờ đây, thiên hạ chỉ còn ba cường quốc: Viên Châu, Cổ Hồn, và Nhị Thiên – ba đầu sói khát máu, đều nuôi mộng bá nghiệp, đều khao khát tái dựng Thiên Quốc. Truyền thuyết vẫn vang vọng: “Kẻ nào nắm giữ Thần Long Chi Bảo, kẻ đó sẽ nắm được thiên hạ trong tay!”
Và thế là, giữa vầng trăng lạnh, trong làn gió thê lương lướt qua kiếm sắc, từng thế hệ anh hùng vẫn bước vào cõi tranh hùng đẫm máu. Bởi lẽ, giang hồ chưa từng thiếu người mộng xưng đế vương, thiên hạ chưa từng ngừng tiếng gươm đao.