Yêu Cá

4

Ngày hôm nay, An tỉnh dậy lúc năm rưỡi sáng, không báo thức, không mộng mị, mắt mở trân như có ai vừa kéo lên bằng tay, rồi bỏ đó. Phòng vẫn tối, rèm không ai kéo. Đồng hồ báo nhiệt độ trong phòng ổn định: 26,2°C, nhưng tay trái anh nổi da gà một bên, từ cổ tay lan dọc tới cùi chỏ – chỉ bên trái, như thể một luồng điện nhẹ vừa chạy qua riêng phần đó, không mượn tim, không hỏi não. Anh cử động, không đau, nhưng vai phải có một điểm nóng nhẹ – kiểu nóng của người vừa lặn biển sâu, trở lên chưa ráo nước. Da không ướt, không rịn muối, nhưng cơ thể lại có mùi mặn rất nhạt, như ai vừa ngâm anh trong biển và lau khô trước khi anh kịp tỉnh.

An ngồi thẳng dậy, không chóng mặt, không nhức đầu, nhưng trong người có một trạng thái không phù hợp với căn phòng: giống như cảm giác sau một lần lặn sâu – không nhớ đã lặn, nhưng lồng ngực vẫn căng, mắt vẫn đỏ nhẹ, còn da thì râm ran. Anh rửa mặt, mắt vẫn đỏ, nhưng không có nước mắt. Vòi sen xả nước mát, da anh không lạnh, nhưng vẫn nổi gai ốc – kiểu nổi da gà không phải vì nhiệt, mà vì... một loại tần số xúc cảm vừa chạm nhẹ qua cơ thể.

Trong phòng nghiên cứu, An mở lại đoạn ánh sáng xoắn phản xạ ở lạch đá – ánh sáng bạc, mịn, không nhấp nháy, khi ánh xoắn chạm đến vùng tâm chớp mắt, mắt anh rưng nước. Không cay, không buốt, không cảm động, nhưng mắt... tự biết khóc mà không biết vì sao.

Tâm trí anh lúc đó hoàn toàn yên, không hoảng, không nhớ, không buồn, nhưng một thứ trong người – như một bộ phận nhỏ bị trích riêng ra khỏi cơ thể – đang rơi nước mắt, như để ai đó nhớ giùm chuyện họ đã quên.

Cơ thể bắt đầu có những vi chuyển động nhỏ, cổ tay trái xoay chậm như bơi trong nước, không theo lệnh ý chí. Mí mắt chớp đúng nhịp ánh sáng xoắn, không lệch một nhịp. Bụng dưới co lại từng đợt rất nhẹ, không đau – nhưng giống hệt phản xạ khi ai đó vừa nghe một tin xấu nhưng chưa kịp hiểu.

Anh ngồi yên, bật phần mềm phân tích vi cơ mặt – công cụ chuyên dùng để nhận diện cảm xúc ở cấp độ dưới ngưỡng ý thức. Camera quay lại nét mặt anh lúc ánh sáng xoắn phát lần ba, phần mềm hiện thông báo: Biểu hiện vi mô: mất mát không kiểm soát, phản kháng bằng xúc cảm, đau đớn loại kháng cự nhẹ. Xác suất cảm xúc: khủng hoảng cá nhân / không liên hệ ký ức trực tiếp.

An lặng nhìn màn hình, mặt anh… không hề phản ứng, nhưng bên dưới da mặt, một ai đó đã mượn hệ cơ anh để gửi lại một cảm giác từng có.

— Ai đó đang dùng cơ thể tôi như một loại loa cảm xúc, không phát âm thanh – chỉ phát... xúc cảm đã mất.

An đi bệnh viện. Bác sĩ già, người địa phương coi phim EEG, MRI, biểu đồ tim, điện não, không gì bất thường.

Ông gập hồ sơ lại, đẩy nhẹ về phía An.

— Cậu khỏe. Cơ thể cậu không có vấn đề. Nhưng…

An nhìn ông.

— Có thể… cậu đang giúp ai đó sống lại một chút cảm giác thôi.

An im lặng.

— Đừng sợ. Không phải ‘nhập’, không phải vong, chỉ là… ai đó mượn đường dẫn.

Đêm, An nằm trong phòng tối, không bật đèn, không màn hình, chỉ còn tiếng máy lạnh rì rì, đều đều như sóng nhỏ chạm vào cửa sổ. Dưới tấm mền, ngón chân cái co nhẹ từng đợt, không theo lệnh, không vô thức, giống hệt động tác bơi chậm trong nước lạnh – kiểu lướt của người không muốn làm động nước, nhưng vẫn phải di chuyển.

An không mơ, cũng không nghĩ, chỉ biết: ai đó đã từng có cảm giác này – và giờ, anh đang mang lại nó, không tiếng nói, không câu chuyện, không hình ảnh, chỉ là một đoạn dây thần kinh bị cũ, nhưng chưa hư – và ai đó đang mượn nó để nhớ một chút. 

Cuối ngày, anh viết trong sổ ghi chú.

— Cảm giác mà không thuộc về mình là điều đáng sợ nhất, vì nó không làm ta mất trí, mà khiến ta mang một cảm nhận từng rất quan trọng với một ai đó – …mà ta không hề biết họ là ai.

Buổi sáng hôm đó, trời đẹp không tì vết. Ánh nắng đổ thẳng xuống sân hội trường lớn bên Bãi Dứa, gió nhẹ, biển xanh, người đông, cờ phấp phới.

An ngồi hàng thứ ba, mắt nhìn thẳng vào màn chiếu nơi đang trình diễn mô hình ánh sáng đỏ mô phỏng dao động sóng biển – một dạng sóng tuyến tính quét ngang màn với tần số chậm, an toàn cho mắt. Mọi người quanh anh đều dõi theo không chớp, nhưng mắt trái của An cứ tự nhắm lại mỗi khi luồng ánh đỏ lướt tới, không đau, không khó chịu, không bị mỏi, chỉ là cơ mắt tự đóng, như thể đã quen với lệnh ấy từ một thời điểm không rõ ràng.

Anh thử chống lại, mở cả hai mắt, nhưng tới lần thứ ba, mắt trái vẫn cụp xuống như vảy cá co theo phản xạ ánh đèn đáy biển. 

Sau hội thảo, An gặp riêng bác sĩ nhãn khoa phụ trách đoàn.

Bác sĩ soi đồng tử, kiểm tra võng mạc, đo điểm mù, tất cả đều… bình thường, nhưng ông nói, sau một lúc ngập ngừng.

— Võng mạc của anh không hư, nhưng phản xạ ánh sáng bên trái... giống như đang chạy theo một chu kỳ điều tiết không phải của loài người.

An nín thở, tay khẽ siết lại.

— Anh không sợ ánh sáng, nhưng cơ thể anh đang... né thứ mà loài người không thấy là nguy hiểm.

Chiều hôm đó, An chạy bộ trên cung đường ven biển, gió táp thẳng vào mặt, mùi nước mặn nồng lên từng đợt, chạy được năm phút, nhịp thở anh bắt đầu ngắt đoạn kỳ lạ, thở ngắn, rồi... ngưng hẳn, không khó thở, chỉ không còn hơi. Sau vài giây, cơ thể tự bật lên một hơi thở dài, mạnh, như khi vừa ngoi lên khỏi một lớp áp suất dày của tầng nước sâu.

Anh dừng lại, đứng nhìn ra biển, tình trạng ấy chỉ xảy ra khi đến gần nước mặn, ở nhà, ở nơi khô ráo – không hề có triệu chứng.

— Không ai điều khiển tôi, chỉ là... cơ thể tôi đang đáp lại một môi trường mà nó không còn thuộc về.

Tối, trong phòng nghiên cứu, một nhóm sinh viên bật thử một đoạn siêu âm tần số mười chín kHz, dùng để kiểm tra khả năng cảm âm của cá. Tiếng ấy con người không nghe được, nhưng An, đang ngồi cách đó ba mét, ngay lập tức nghiêng đầu, che tai, nhăn mặt. Anh không hiểu vì sao, chỉ biết... phản ứng ấy không do mình quyết định. Các sinh viên khác ngồi bên vẫn cười, vẫn nói – không ai có biểu hiện gì. An mở lại tài liệu sinh học, trong dữ liệu cũ về cá vùng biển sâu – đúng loài từng xuất hiện trong các vụ cá chết dị thường gần đây – có dòng chú thích: Phản ứng bản năng – tránh vùng tần số mười chín–hai mươi mốt kHz, vì tương đương với tần số định vị của loài săn mồi tầng đáy.

An gập máy, ngồi thừ, tay chống lên trán.

— Cơ thể tôi đang phản ứng như một loài có vùng cảm âm ngoài phạm vi con người.





Bạn cần đăng nhập để bình luận