Yêu Cá

6

Không biết từ khi nào, những sinh viên thực tập bắt đầu tránh né An. Không ai nói gì, không ai thắc mắc, nhưng ai cũng... lặng lẽ dạt ra, cái kiểu dạt không phải vì sợ, mà vì... gần An, người ta thấy mình như bị rút ra khỏi chính cơ thể mình một nửa giây.

Huyền nói nhỏ, lúc đứng cạnh anh ở máy pha cà phê.

— Lúc nói chuyện với anh, em hay bị... chóng mặt nhẹ, như đứng gần ổ điện rò, hoặc như nghe tiếng sonar từ tàu ngầm chạy trong đầu... Nhưng mà không có tiếng.

An không đáp, cà phê chảy từng giọt, nhỏ xuống như tích tắc thời gian đang đếm ngược.

Một buổi trưa, An quay lại bãi biển nơi từng thu được âm tần mười hai Hz, mang theo hydrophone, thiết bị ghi âm sóng dưới nước, anh lội xuống đến mực nước bốn mươi cm, đặt thiết bị vào nước. Không có gì, không có tiếng gì từ biển, chỉ khi anh bước xuống, bàn chân vừa chạm mốc nước quen thuộc, sóng mười hai Hz mới hiện ra, nhưng không từ đáy biển vọng lên, mà từ... chính anh.

Thiết bị run nhẹ, mạch điện bắt đầu méo nhịp. An nhìn mặt nước, lặng như gương, nhưng trong đầu anh vang vọng một suy nghĩ rõ ràng như giọng nói của chính mình.

— Thứ từng gọi tôi... giờ nằm trong tôi, nhưng tôi lại phát ra nó ngược lại.

Đêm hôm đó, An thử đứng trước gương. Hình ảnh trong gương phản chiếu chính xác, không lệch, nhưng khi anh nghiêng đầu, cúi xuống, nháy mắt... người khác lại thấy động tác đó xuất hiện sau một, hai nhịp, như thể anh đang sống trước ống kính một chút—còn phần hình ảnh của anh bị phát lại sau.

Góc phòng, bóng đèn huỳnh quang nhá lên một lần, ánh sáng chiếu tới An, nhưng... bóng của anh không đổ theo hướng vật lý. Nó lệch góc, không khớp với nguồn sáng, không khớp với cấu trúc phòng, như thể có một lực nào đó đã uốn cong phương chiếu để đổ bóng anh... về phía khác.

Trích nhật ký An.

"Tôi không còn bị lệch khỏi thực tại, chính tôi đang làm thực tại xung quanh lệch theo tôi. Tôi không còn là con người sống trong môi trường. Tôi đã trở thành mẫu sống phát nhịp, một bộ tạo mẫu sinh học cho một thứ logic sống… không thuộc về con người."

Sáng hôm sau, mọi người thấy An đứng một mình giữa phòng nghiên cứu, không thiết bị, không biểu hiện, chỉ đứng yên. Nhưng có cái gì đó không yên xung quanh anh, cái không khí ấy không phải là im lặng, mà là một nhịp sống đang bị đập chệch.

Một buổi sáng, An bước ra khỏi ký túc xá giảng viên. Trời trong, hơi se lạnh, bầu trời phẳng lặng như lớp băng đông trên mặt nước — không màu, không độ sâu, không hình thể.

Anh móc điện thoại ra, đặt ngón trỏ lên cảm biến vân tay, màn hình chớp nhẹ — rồi tắt, anh thử lại, vô ích.

An nhập mã dự phòng, giao diện mở được, nhưng khi mở camera, nhận diện khuôn mặt… báo lỗi. Anh nhìn chính gương mặt mình phản chiếu trên màn hình. Đôi mắt vẫn vậy, mũi, cằm, miệng — vẫn là anh, nhưng... không phải là người trong dữ liệu.

Trường đại học hôm ấy.

An bước tới khu vực phòng thí nghiệm, quét thẻ qua cổng, đèn báo thẻ hợp lệ nhưng hệ thống giọng nói lại vang lên.

— Người dùng không xác định. Truy cập bị từ chối.

Sinh viên đứng gần đó lẩm bẩm.

— Kỳ lạ ha… Máy nhận thẻ mà lại không nhận người… như… như thầy bị… cắt khỏi hệ thống á…

Không ai cười, không ai đùa, nói rồi... cậu sinh viên tránh sang bên, không nhìn An thêm lần nào nữa.

Đêm, An ngủ, không mộng mị, không tiếng, không cảm xúc, chỉ có một dao động rất sâu... lùa qua sống lưng. Mỗi chu kỳ kéo dài như nhịp của thủy triều rút, không dứt hẳn, mà chìm dần, lạnh dần, đẩy anh ra xa khỏi... giấc mơ.

Máy đo giấc ngủ đặt cạnh đầu giường, sáng ra, màn hình hiện kết quả.

— Không có hoạt động REM. Nhịp delta ghi nhận dao động không thuộc phổ sinh học người. Tần số trùng khớp chu kỳ nước ngầm tại vùng đá rong biển sâu – độ ẩm 87%, nhiệt 4.3°C.

An gập máy, lẩm bẩm.

— Tôi không mơ như người ta. Tôi chỉ… nghỉ giữa những nhịp rung của một dạng sống khác.

Cuối tuần, An về thăm nhà. Anh gõ cửa, mẹ mở, bà nhìn anh — không quá hai giây, rồi bước lùi một nửa bước nhỏ, không la, không né tránh, gương mặt bà... lúng túng.

— Con không khác gì hết… Nhưng sao… mẹ cảm giác như… có gì đó… không ăn khớp…

Bữa cơm trưa trôi qua lặng lẽ, An hỏi, mẹ trả lời lạc hướng. Mẹ hỏi, An vừa định đáp… thì câu trả lời lại lỡ miệng trước khi câu hỏi vừa dứt.

Anh nhìn mẹ, mẹ nhìn anh, không khí giữa hai người như một lớp kính mờ: nhìn thấy, nhưng không còn xuyên qua được nữa.

Tối hôm đó, trong phòng làm việc ở trường, An mở máy tính, định viết báo cáo nghiên cứu. Bàn phím gõ xuống, nhưng thứ hiện ra… không phải chữ, không phải ngôn ngữ, mà là… ký hiệu.

⟳ ∴ ∶ |⌒|

Từng đoạn ký hiệu xuất hiện đều theo một nhịp: bảy – ba – hai – nghỉ – năm, như đang gõ theo nhịp thủy triều đang rút, từng tầng, từng lớp.

Anh không bất ngờ, chỉ nhìn rồi ghi chú: “Tôi vẫn nhớ mặt chữ. Nhưng tay tôi… gõ theo một chuẩn tồn tại khác.”

Huyền, đi ngang qua cửa kính, nhìn thấy, nhưng không lên tiếng.

Khuya, trong phòng, mọi vật đều đúng vị trí, quạt trần quay đều, đèn vàng ấm, hắt xuống sàn gạch, chỉ riêng… cái bóng. Cái bóng của An đứng đó, lệch một góc ba mươi độ so với hướng đèn, không phản ánh đúng vật lý, không khớp mặt phẳng.

Mọi cảm biến trong phòng ghi nhận.

“Vật thể: hình người. Độ lệch hồng ngoại: 0.3 Kelvin. Dao động nhiệt: không thuộc phổ tuần hoàn của sinh vật bề mặt”

An viết dòng cuối cùng vào nhật ký, viết chậm, rõ, từng chữ, như đóng cọc xuống nền đất đang lún: “Tôi không còn ở trong pha tồn tại của loài người. Nhưng tôi chưa chết, tôi chỉ đang… trôi trong một dòng chảy ngược mà không ai thấy được nước.”

Anh gập sổ nhẹ nhàng, im lặng, không tiếng, một dạng tồn tại đang được duy trì – như lửa cháy âm ỉ, không sáng, nhưng cũng không tắt.

Không ai gọi tên được anh nữa, nhưng cũng không ai dám bảo rằng... anh không còn là người.

Phòng thí nghiệm. 

Thứ Hai, trời chưa sáng hẳn, đèn trần còn để ánh vàng dịu, một sinh viên năm cuối, tên Tâm, mới vào thực tập tuần đầu, cậu trai rụt rè, cẩn thận, mắt lúc nào cũng dán lên thiết bị.

Bốn ngày trôi qua.

Sáng ngày thứ năm, Tâm ngồi bệt xuống ghế, mặt trắng bệch, trán không mồ hôi, nhưng tay lạnh ngắt.

— Thầy An… em bị gì á, mấy hôm nay, em ăn bánh vẫn nhớ mùi, mà… không thấy ngọt. Ngủ cũng kỳ, tự dưng… cứ đúng một giờ mười bảy phút thì tỉnh, ngủ lại thì đúng bốn giờ bốn mươi là bật dậy, không cần báo thức.

An lặng người, mắt không chớp, tay anh đặt nhẹ lên bàn, như để kiểm tra sóng rung. Không có âm thanh nào phát ra từ anh, nhưng máy EMF cũ — thứ vẫn đặt dưới bàn từ tháng trước — bắt đầu nháy đèn. Dải dao động hiện rõ: 9.6 đến 12.1 Hz, không phải điện tim, không phải điện não, không phải gì của người.

Một vật thể nhỏ — mẫu san hô chết để lâu trên kệ, đặt sát cạnh An — bắt đầu ánh lên một vệt xanh nhạt, rất mờ, nhưng đều, như thể thứ nằm chết kia… đang được kích hoạt sống lại bằng một thứ gì đó không phải ánh sáng.

An mở máy tính, gắn thiết bị theo dõi sinh học vào cổ tay, kết nối với máy phân tích tự động, chương trình chạy gần hai phút, dòng kết luận hiện ra rất gọn: “Chu kỳ tín hiệu: khớp mẫu lan truyền cảm ứng loài vi tầng biển sâu. Trạng thái sinh học hiện tại: **Pulsar – phát điểm. Không xác định cá thể. Xác định: Nút phát sống.”

An ngồi im, không chớp mắt, không thở gấp, chỉ thở… theo chu kỳ đều như sóng tĩnh.

Trên bảng trắng, anh viết tay bằng bút lông, ba dòng.

PHƯƠNG ÁN

Ngắt sóng (tự ngưng chức năng phát sinh học)

Rút khỏi vùng sống người (tới biển sâu)

Ở lại, mặc kệ lan truyền

HỆ QUẢ

Chết cơ học – an toàn cho loài người

Duy trì dao động, không lây nhiễm

Mất kiểm soát – sóng sẽ đồng bộ hóa bất kỳ ai nhạy sóng



Bạn cần đăng nhập để bình luận