Huyết Tuyến Tam Giới

7

Trạm tàu điện ngầm bỏ hoang, mặt đất rạn như xương một con thú già. Tại đây, anh nhận được bản sao dữ liệu từ một người quen cũ – tin nhắn duy nhất: “Nhà báo đã tìm được một ‘chứng nhân’ đang sống ẩn danh ở Miếu Tây, người này tên: Mạnh Tố.”

Bà sống trong căn nhà thấp, cửa sổ gỗ cong, bụi mốc ám vào nếp áo như ký ức không tẩy được. Trên bàn trà là hộp thuốc ngủ chưa mở, trong tủ thờ là tấm ảnh một bé trai không có tên.

Mạnh Tố bước ra, gầy như dây thép mòn, nói không cần giới thiệu:

– “Anh không phải nhà báo, anh đến để chấm dứt thứ đã bắt đầu.”

Lục không đáp, anh chỉ mở túi, đặt lên bàn chiếc huy hiệu hoen gỉ – từng là của một sĩ quan tử trận trong trại.

– “Tôi từng là y tá, rồi tôi trốn được, không phải vì tôi dũng cảm, mà vì tôi không đủ độc ác để ở lại.”

Bà kể, không chỉ bằng lời – mà bằng những tấm hồ sơ mục nát, nét chữ nguệch ngoạc, thấm máu khô.

– “Dự án Hắc Tâm không có Quỷ, chỉ có số thứ tự. Mã Sâm là số mười bốn. Nhưng còn đứa mười sáu… là thứ không ai dám nhắc đến.”

Mạnh Tố không biết tên thật đứa bé đó, chỉ nhớ mắt nó – không bao giờ chớp.

Trương Khải Lâm, sau vụ đấu súng, hắn sống trong căn gác mái phía sau tiệm hớt tóc cũ – bây giờ chỉ còn là vỏ rỗng: một con mèo què ngồi dưới bóng đèn vàng, gãi vết sẹo mù mắt.

Lục đẩy cửa, gió lạnh tràn vào như hơi thở của quá khứ.

Trương đang mài dao – dao cùn, không còn dùng để giết, chỉ để nhớ.

– “Tưởng mày chết rồi.”

Hắn không ngẩng đầu.

“Chưa.”

“Vậy là còn việc để làm à?”

Lục ngồi xuống, đặt tấm hình cũ – hình một đứa trẻ đứng sau lưng Quỷ trong đoạn video cuối.

– “Nếu mày biết còn kẻ thứ hai, mày sẽ làm gì?”

Trương khựng tay, và rồi im như thể từng câu chữ đang rút máu ngược lại từ ngực hắn.

– “Giết nó.”

Giọng hắn khàn như than cháy

– “Nhưng lần này… trước đó… tao muốn biết tên nó.”

Mạng lưới giang hồ cũ của Trương chậm rãi khởi động lại – không để săn tiền, mà để lần manh mối. Từng người một – những kẻ từng can dự vào trại Đông Tử – bắt đầu biến mất. Ai đó đang giết chúng, gọn, chính xác, sạch sẽ.

Lục nhận ra – đây không phải giết để trả thù, mà là dọn đường.

Một hồ sơ cũ, chưa bao giờ được nhập vào hệ thống: “Căn phòng thử nghiệm biệt lập – tách hoàn toàn khỏi mẫu chuẩn, do không phản ứng với sốc điện. Đứa trẻ duy nhất không la hét, không phản xạ, không ghi âm được sóng não, mã số: Δ-Không”

Lục nhìn vào hình ảnh mờ đen trắng, không mặt, không mắt, chỉ một cái bóng nhỏ đang đứng thẳng giữa phòng thí nghiệm. Kẻ đó không bị trói, không bị ghim dây điện, không bị giữ lại, vì không ai dám lại gần nó.

Căn hộ tầng số năm, khu tập thể cũ, ngoại thành.

Ba người, ba khẩu súng, một căn phòng nặng mùi dầu ăn nguội và sách giáo khoa cấp một.

Lâm Vũ Đồng ngồi trên ghế gỗ, tay còn vết máu khô chưa rửa hết.

Lục Thiên Du đứng cách ba bước, súng hạ thấp.

Trương Khải Lâm chĩa thẳng nòng vào trán người phụ nữ – như thể đang nhìn vào cái kết của chính mình.

Ngoài cửa sổ, trẻ con nô đùa dưới sân, tiếng cười vọng lên từng tầng gạch mốc, căng thẳng đến độ… giả tạo.

Vũ Đồng mở lời trước – giọng nhẹ, nhưng không yếu.

– “Tôi không giết để trả thù. Tôi giết để ngăn thù hận sống tiếp.”

Bên má cô còn dấu bầm, chưa tan hẳn, đó là vết từ vụ giằng co với nhà báo – người muốn công bố tên đầy đủ tất cả nạn nhân trại Đông Tử.

– “Anh ta nghĩ mình làm đúng, tôi cũng vậy.”

Vũ Đồng liếc Lục

– “Chỉ khác ở chỗ: tôi biết điều gì sẽ xảy ra sau đó.”

Hơi thở cô ngắn, nhưng đều, tay không run. Lục nhận ra – cô đã chuẩn bị để chết.

Trương gằn giọng.

– “Mày nói hay lắm, nhưng một xác chết thì không nói thêm gì được nữa.”

Hắn lên đạn, tiếng kim loại khô khốc vang lên, như một hồi chuông đánh xuống cổ người.

– “Một đứa trẻ giết để sống – tao hiểu. Nhưng mày… là người lớn, và mày lại chọn tiếp tục giết.”

Lục bước tới, cắt ngang.

– “Nếu ông giết cô ấy, ông là kẻ khiến quá khứ không bao giờ dừng lại.”

Trương không nhìn Lục, tay vẫn giữ chặt cò.

– “Quá khứ không dừng, nó chỉ đổi vai.”

– “Không. Nó dừng khi có người chọn không trả lại máu bằng máu.”

Khoảnh khắc tĩnh, không ai nhúc nhích. Gió thổi qua khe cửa, làm tấm màn cửa lay nhẹ, trên mặt bàn, một quyển sổ học trò mở sẵn – nét chữ học sinh: “Em muốn làm người tốt.”

Không ai nói gì, chỉ có im lặng – đặc, đậm, như bùn chìm đáy giếng.

Thế rồi, Vũ Đồng buông súng.

Cô đặt xuống sàn, ngửa tay ra – như tự tháo bỏ lớp da cuối cùng của quá khứ.

– “Giết tôi không chấm dứt được gì. Nhưng để tôi sống, tôi sẽ kể phần còn lại, để những đứa trẻ khác được sống như người.”

Trương lặng một nhịp tim, hai, ba, rồi…

Hắn thả súng, không phải tha thứ – chỉ là không giết, và với Trương Khải Lâm – như thế đã là bản án nặng nhất.

– “Mày kể đi.”

Hắn nói, quay mặt về phía cửa.

– “Nhưng mày phải sống với tất cả những gì mày đã không kể trước đây.”

Lục còng tay Vũ Đồng, nhẹ tay như chạm vào chứng tích sống.

Cô không kháng cự, chỉ hỏi:

– “Tên tôi có được giữ lại không?”

Lục nhìn cô, gật.

– “Tôi hứa – tên cô sẽ không bị xóa. Nhưng không ai khác bị lôi ra nữa, nếu họ không muốn. Chúng ta sẽ để công lý chọn ánh sáng, chứ không phải lửa.”

Một năm sau, thành phố vẫn bẩn như cũ – nhưng vỉa hè đã ít máu hơn. Lục Thiên Du ngồi trên ghế đá công viên, không súng, không thẻ ngành, không ai gọi anh là “thanh tra” nữa. Anh ngồi đó, chỉ có gió thổi qua trang cuối bản in đầu tiên của “Hồ Sơ Đứa Thứ Mười Sáu” – tên anh nằm dưới lời tựa, ngay bên cạnh một dấu vân tay được in mờ như lớp bụi thời gian.

Màn hình tivi trong quán cà phê lề đường phát tin:

“…Cuốn sách gây chấn động của cựu cảnh sát Lục Thiên Du hé lộ góc khuất hệ thống thí nghiệm trẻ vị thành niên Đông Tử, có gắn kết với các quan chức và tập đoàn lớn. Nhiều nhân vật đã bị điều tra lại… và các nạn nhân sống sót đang được bảo vệ nhân chứng.”

Anh tắt âm thanh, nhìn vào ly cà phê nguội, trên mặt nước có một vệt đen, không tan như những vết trong hồ sơ: không thể xóa, chỉ có thể… để yên.

Trương Khải Lâm – giờ đây không ai gọi tên hắn nữa. Tóc hắn bạc, áo bảo vệ mỏng, ngồi gác cổng một trại trẻ mồ côi tái định cư ngoài thành. Trẻ con gọi hắn là “ông lão khó tính không cười bao giờ”. Nhưng tụi nhỏ biết rõ: chỉ cần ai bị bạn bè bắt nạt, “ông Khải” sẽ im lặng, lôi ra một con dao cạo cũ, đặt lên bàn ăn – rồi ngồi đó, cả buổi chiều.

Không ai đánh ai nữa, luật ngầm như thời xưa.

– “Tao đã canh cho người chết rồi… Giờ tao muốn giữ yên bình cho những đứa đang sống.”

Vũ Đồng – ra tù sau tám tháng. Cô không dạy học nữa, cô làm việc tại một trung tâm bảo trợ – nơi những đứa trẻ không có cha mẹ, và tệ hơn: có cha mẹ nhưng vẫn bị đánh.

Trong buổi trị liệu đầu tiên, một bé gái im lặng suốt một tiếng, cuối buổi, nó hỏi:

– “Nếu con kể ra... có ai tin không ạ?”

Vũ Đồng cười, không dịu dàng, không ủy mị – chỉ là nụ cười rất người.

– “Cô biết rõ hơn ai hết – thứ đáng sợ nhất không phải đòn roi… mà là khi người ta nói với những đứa trẻ bị hành hạ rằng: ‘Không có gì xảy ra cả’.”

Lục Thiên Du dừng xe giữa phố, trời mưa nhỏ, kính chắn gió run bần bật. Một đứa trẻ bị mẹ kéo tai, quát mắng giữa dòng người, không ai can thiệp. Anh bước xuống, áo sơ mi ướt, không nhìn người mẹ. Anh chỉ đưa cho đứa trẻ một tấm danh thiếp, chữ khắc đã nhòe, nhưng vẫn đủ đọc được: Lục Thiên Du – Điều tra viên Tự do.

Đứa trẻ ngước lên, mắt đỏ hoe, không khóc.

Lục cúi người, nói nhỏ:

– “Nếu có gì xảy ra, gọi cho chú, chú không phải cảnh sát đâu, mà là một người từng biết những chuyện… không ai dám tin. Không phải ai cũng là ác quỷ, nhưng có lẽ… ai cũng có thể trở thành nó – nếu không có người đứng giữa.”

Ánh sáng phía sau đèn đỏ không còn rõ ràng, nhưng vẫn đủ để những người đang loay hoay giữa muôn ngàn lối rẽ... thấy được con đường phải đi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận