Huyết Tuyến Tam Giới
3
Mười giờ mười một phút sáng – Quán rượu cũ, gần bến phà số sáu.
Không ai còn uống rượu ở đây sau năm một ngàn chín trăm chín mươi bảy, chỉ còn bụi, rêu, và vết nứt trên trần nhà loang như vết máu loãng đọng trong mắt người sắp chết.
Trương Khải Lâm ngồi ở góc quầy, rót rượu như rót trầm tích của tội lỗi ra ly thủy tinh trầy xước. Mắt hắn trũng sâu, nhưng sáng như vừa mới cắt một thứ gì đó bằng lưỡi lam trong đầu.
Lục Thiên Du bước vào không nói, không vội cởi áo mưa, không gạt nước khỏi tóc, chỉ lặng lẽ ngồi xuống.
Trương đặt ly rượu trước mặt anh, tự tay rót – tay không run, nhưng chậm.
– “Cảnh sát với giang hồ... đánh nhau thì chỉ chết vài thằng. Nhưng cái thứ kia... nếu chúng ta không bắt tay...”
Hắn ngừng.
– “...Sẽ chẳng còn ai mà phân biệt đúng sai đâu.”
Không khí trong quán đặc quánh như nhựa thông đun chảy – nặng, ngột, và không bay lên được. Lục không trả lời, chỉ nhấp rượu. Ly rượu rung nhẹ, không vì động đất, mà vì tay anh... lần đầu tiên... run. Một giọt rượu rơi xuống bàn gỗ – chậm, đậm, đỏ – trông không khác gì máu.
“Bàn tay chính nghĩa, nếu không thể với tới công lý, thì sẽ mượn cả máu để viết luật.”
Bảy giờ mười ba phút sáng – Đài tin tức thành phố, bản tin đầu ngày.
“…Vụ thảm sát gây chấn động đêm qua tại khu Tân Hải đã được cảnh sát xác định là hành vi của một kẻ tâm thần rối loạn, hành động bộc phát, không có dấu hiệu liên quan đến tổ chức tội phạm hay chủ đích sát nhân hàng loạt. Cơ quan chức năng cho biết: không có yếu tố hình sự đặc biệt…”
Lục Thiên Du tắt tivi, không bẻ điều khiển, không đập màn hình. Nhưng ngón tay anh bóp nhẹ phần mép nhựa điều khiển đến kêu “rắc” – một tiếng nhỏ, gọn, gãy – như lời phủ nhận của hệ thống trước sự thật.
Anh ngồi trong phòng làm việc, ánh sáng sáng lạnh rọi xuống tờ báo còn ẩm mưa.
Trang nhất: một bức ảnh mờ máu, chú thích:
“Tên điên giữa mưa đêm – giết mười hai người trong cơn loạn trí.”
Cà phê đã nguội, tàn thuốc đã đọng trắng mép gạt.
Lục nhấc điện thoại, quay số nội bộ.
– “Tôi muốn xin truy cập hồ sơ điều tra hiện trường Tân Hải.”
– “Đã khép. Chuyển mã ‘rối loạn tâm thần cấp nặng’ rồi , vụ này không thuộc thẩm quyền tổ trọng án đâu anh bạn.”
Anh cúp máy, mắt anh vẫn còn dán vào một dòng chữ in nghiêng trên báo:
“Không phát hiện hung khí – chỉ có mặt nạ vẽ ký tự ‘鬼’.”
Mười giờ hai mươi hai phút sáng – Trụ sở Tổng cục. Văn phòng Cục phó Hạ Vạn Thanh.
Căn phòng sáng trắng như phòng phẫu thuật bỏ hoang, không cửa sổ, mùi thuốc tẩy nhè nhẹ, vừa sạch vừa cũ.
Lục Thiên Du đứng trước bàn làm việc, Hạ Vạn Thanh ngồi, không ngẩng đầu.
Hắn đang ký hồ sơ, từng nét bút nắn nót như viết lên bia mộ.
– “Tôi muốn tiếp cận hồ sơ năm năm một ngàn chín trăm bảy mươi bốn. Trại Phúc Tâm.”
– “Đã đóng.”
Giọng Hạ nhẹ như y tá đọc số người chết.
– “Tôi không hỏi tình trạng hồ sơ. Tôi hỏi ông.”
Hạ dừng viết, ngẩng lên nhìn thẳng, mắt hắn khô – không vì thiếu lệ, mà vì đã khóc xong từ ba thập niên trước.
– “Cậu tưởng mình muốn biết à?”
– “Bao nhiêu đứa trẻ biến mất?”
– “Đủ để nếu chúng quay về, cả thành phố này không còn ai sống đủ để khai báo.”
Không thêm lời, không giải thích, không từ chối, nhưng hắn không cho Lục biết.
Lục đứng đó một lúc lâu – như thể nếu im lặng đủ lâu, sự thật sẽ tự trồi lên như xác chết chìm không được buộc đá. Nhưng rồi không có gì trồi lên, chỉ có tiếng bút ký trở lại – đều đặn, sắc như tiếng cưa kim loại cắt xương khô.
Mười một giờ không bảy phút sáng – Quán karaoke bỏ hoang, phía Tây thành phố.
Trương Khải Lâm ngồi một mình, bàn tay gác lên bản đồ thành phố cũ kỹ, rìa bản đồ cháy xém như từng bị đốt mà kẻ đốt lại do dự phút chót. Trên bản đồ: bảy dấu đỏ, bốn đã gạch chéo, còn lại ba.
Một đàn em bước vào, đưa tài liệu, giọng hắn thấp:
– “Đây là ba người còn sống từng làm trong trại Phúc Tâm: Giám đốc trại – Đinh Xuân Nhã. Bác sĩ điều trị – Trần Hữu Hạnh. Phó phòng xã hội – Mai Quang Huy.”
Trương gật đầu, không nói, tay hắn vuốt dọc theo vết chéo đỏ – bốn người đã chết.
– “Tai nạn thưa đại ca.”
Gã đàn em thêm.
– “Tai nạn?”
Trương hỏi lại, nhưng mắt không nhìn hắn.
– “Một rơi từ tầng tám, một bị đồn là “tự thiêu”, một đột quỵ, một mất tích ở đèo.”
Trương bật lửa mồi điếu thuốc, hắn không hút, chỉ để nó cháy – tàn thuốc rơi như rụng từng nhát ký ức cũ.
– “Không ai tự chọn chết kiểu đó cả.”
– “Còn ba người kia?”
– “Hai đang ở nước ngoài. Một... vẫn ở thành phố.”
Trương rít một hơi, đẩy khói ra mũi, đôi mắt xước mưa của hắn sáng lên như đá lửa chạm vào dầu.
– “Đi tìm thằng ‘vẫn ở thành phố’, đừng đánh động nó.”
Gã đàn em gật đầu, lùi ra.
Ánh sáng trong quán vụt tắt do cúp điện, màn hình camera cũ chớp sáng lần cuối – trong một khung hình tĩnh: xuất hiện một vệt trắng ở góc phải, mờ, nghiêng – nét giống chữ “鬼” nhưng bị cắt giữa.
Hai mươi ba giờ mười bốn phút – Trung tâm Giáo Dưỡng Nhân Phẩm Số Không Ba, ngoại thành Tây.
Một mùi lạ lẫn trong không khí – không hẳn mùi xác chết, cũng chẳng phải máu, giống mùi giẻ lau chùi lưỡi dao từng dùng để giết người. Cánh cửa sắt mở toang, không có dấu hiệu phá khóa – chỉ đơn giản là… mở. Bên trong: mười hai thi thể, nằm rải rác như vừa bị gió thổi tung. Góc tường có một người – mắt mở, cổ vẹo ngược hai trăm bảy mươi độ. Trên bụng – một đường rạch, sâu và chính xác đến mức không phải tay người bình thường. Giữa sàn – mặt nạ trắng, vỡ một nửa. Mặt nạ không có dây, không có mùi sơn, không có nhãn sản xuất, chỉ có một nét máu đỏ vẽ xiên, lệch về bên trái, một nửa chữ “鬼”.