Huyết Tuyến Tam Giới

2

Bốn giờ mười chín phút sáng – Hẻm số chín, gần bến tàu bỏ hoang.

Mưa chưa tạnh, chỉ đổi nhịp, nhịp mịn hơn, dai hơn – như tấm khăn liệm thấm dần máu tươi.

Trương Khải Lâm bước như kéo lê đôi giày qua đống xương vụn, mắt hắn khóa vào cái bóng phía trước – một hình thể bất động giữa cơn mưa động. Không ai đi kiểu đó trong mưa: chậm rãi, không che, không tránh, không lạnh. Hẻm cụt, đèn cột bị vỡ, bên dưới là nước – và cái bóng trắng mờ phủ một lớp ánh sáng mỏng như sương trộn bột tro.

Hắn rút súng.

– “Quay lại.”

Không phản hồi, cái bóng tiếp tục bước, chân không phát ra tiếng – như trượt hơn là bước.

Trương giơ súng lên, mắt nheo lại như thợ săn ngắm giữa rừng tối. Hắn bắn một phát – tiếng nổ xé không gian, nhưng không trúng. Bóng trắng nghiêng đầu né đạn – nhẹ như ai tránh được muỗi, không cần nhìn, không giật mình.

Trương cắn răng, bóp cò liên tục – năm phát, tiếng vỏ đạn rơi lộp bộp như đồng xu rơi xuống bàn thờ, không viên nào trúng, không viên nào khiến kẻ đó dừng lại.

Khi khoảng cách chỉ còn ba bước chân, Trương hạ súng, cười – tiếng cười khô như than không dính ướt.

– “Mày là ai mà dám chơi tao như chơi trò chơi con nít?”

Cái bóng dừng lại, ánh sáng từ một bảng hiệu điện hắt vào mặt nạ trắng – chữ “鬼” – hiện ra như vết rạn đầu tiên trên gương tâm trí Trương. Một tiếng cười khe khẽ đáp lại, không rõ tiếng người, không hẳn tiếng ma, là tiếng gì đó ở giữa, giữa sự sống và cái chết, rồi nó quay đi, không giết, không trả lời, không sợ, chỉ chừa lại mạng của Trương.

Năm giờ năm phút sáng – hiện trường được phong tỏa.

Cảnh sát vây quanh con hẻm, đèn nhấp nháy đỏ trắng như cắt không gian thành từng nhịp tim dở dang. Xác đàn em của Trương Khải Lâm vẫn còn nằm đó – bị phanh thây theo cách không được dạy ở trường y, cũng không có trong bất kỳ sách tử thi học nào.

Lục Thiên Du bước vào, áo ướt dính vào lưng, tàn thuốc ướt nhẹp nhưng vẫn cháy, mắt anh gặp mắt Trương – cả hai nhìn nhau không một câu chào.

Một cảnh sát tiến lại, chìa còng.

– “Giao tranh bằng súng trái phép, sếp muốn bắt không?”

Lục giơ tay.

– “Không. Để tôi.”

Anh quay sang Trương chỉ tay về xe:

– “Mời ngồi.”

Phòng thẩm vấn – ánh sáng đèn đơn lạnh như nước đá – không bàn, không giấy, chỉ có hai người. Một cảnh sát – đang dần mất kiên nhẫn với luật, một ông trùm – vừa mất tất cả, trừ lòng tin vào điều không ai tin.

Lục Thiên Du:

– “Ông mất người, tôi mất nạn nhân, cùng một kẻ ra tay trong những vụ này.”

Trương Khải Lâm:

– “Vậy anh tính làm gì?”

– “Điều tra.”

– “Cảnh sát điều tra thứ đó?”

– “Miễn nó còn sống.”

Trương bật cười, nhưng ánh mắt không thay đổi như thể phần não xử lý cảm xúc và phần não nhìn thấy sự thật đã ly dị từ lâu.

– “Muốn bắt nó không?”

– “Tôi không bắt tay với giang hồ.”

– “Thế thì...” 

Trương nhích người tới gần, gằn từng chữ, giọng trầm như ai đang thì thầm sau gáy anh:

– “Vậy anh chờ hắn tới gỡ mắt anh luôn đi.”

Lặng, không ai nói thêm, trên kính phòng thẩm vấn – có một vết xước rất nhẹ, mảnh như sợi tóc. Không ai biết nó xuất hiện từ khi nào, không ai chạm vào, nhưng khi ánh đèn lia tới, nó phản chiếu một nét cong kỳ lạ – y hệt chữ「鬼」 đã thấy trên những bức tường nhuốm máu.

Sáu giờ hai mươi bảy phút sáng – Phòng Pháp Y, Khu Tái Lập Dữ Liệu Sinh Trắc Số bốn.

Màn hình hiển thị kết quả kiểm tra DNA – dãy chuỗi xoắn xanh lơ quay chậm trên nền đen, trông như một con rắn bị đông lạnh đang tự cắn đuôi mình.

Cô pháp y đặt tập hồ sơ xuống, mắt chớp liên tục như thể đang cố đọc lại thực tại.

– “Trong móng nạn nhân có mẫu DNA... không nằm trong bất kỳ hệ thống nào. Mẫu DNA này không trùng khớp quốc tịch, không có hồ sơ tiền án, không mã hóa an ninh quốc phòng, không...”

Cô ngập ngừng.

– “Không mang tính... người.”

Lục Thiên Du đứng bên cạnh, im lặng.

Dưới lớp biểu đồ là một đường chú thích nhỏ – một dòng gần như bị xóa, chỉ lộ nửa mã số hồ sơ: [#Một chín bảy bốn-PTΔ] Anh gõ nhịp ngón tay lên mặt bàn lạnh, chậm, đều – mỗi lần chạm là một mảnh ký ức chồi lên như gai kim loại dưới da.

Tám giờ một phút sáng – Văn phòng chỉ huy cấp cao, Tổng cục Nội an.

Lục nộp hồ sơ yêu cầu tái mở vụ án trại trẻ Phúc Tâm – một nghìn chín trăm bảy mươi bốn.

Cấp trên đẩy trả lại ngay khi anh chưa rút tay về.

– “Không được.”

– “Tại sao?”

– “Vụ đó đã được phân loại tối mật. Bây giờ nó đã là vụ án dưới quyền trực tiếp của Cục Chính rồi.”

– “Một trong các nạn nhân vừa chết vì dính tới hồ sơ đó.”

– “Cậu đang tìm câu trả lời sai nơi đó, cậu cảnh sát trẻ.”

Giọng ông ta lạnh, rỗng như thể từng đánh mất linh hồn ở đâu đó rồi học cách sống mà không cần nó.

– “Có thứ gì đó... đang làm lại những gì chúng ta từng chôn.” 

Lục nói, không rút lại ánh mắt.

– “Chính vì thế mà nó phải được chôn sâu hơn nữa.”

– “Nếu vậy, ông chuẩn bị sẵn sàng chôn thêm người đi.”

Lục bỏ đi, không mang theo hồ sơ – chỉ nhét một mẩu giấy vào túi, mùi giấy cũ ngai ngái như tro xương của một đứa trẻ chưa từng được đặt tên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận