Huyết Tuyến Tam Giới
5
Bốn giờ bốn mươi sáu phút sáng sáng – Tầng số chín, Sở Lao Động Cũ, quận Giang Lăng.
Một tiếng súng nổ lẻ loi, vang trong hành lang tối như tiếng gõ cửa của địa ngục đã đợi lâu. Cửa phòng làm việc vẫn khóa, không ai la hét, không ai gọi cứu, chỉ có ánh sáng đèn bàn phản chiếu lên vách tường – nhấp nháy như một đoạn phim bị lỗi nhịp.
Vương Trường Dũng ngã gục trên bàn làm việc, mắt vẫn mở, cổ họng thủng một lỗ – vết đạn đi thẳng từ dưới cằm lên. Trên tường phía sau – một dòng máu khô, viết bằng ngón tay trần: “Đứa trẻ thứ mười bốn vẫn còn sống.”
Không ai nhớ hắn, không ai hay rằng người đàn ông này – từng “chết cháy” trong vụ hỏa hoạn trại mồ côi Đông Tử năm một ngàn chín trăm chín mươi lăm – đã sống thêm gần ba mươi năm, với cái tên mới, thân phận mới, và tội lỗi cũ không ai dám chạm đến.
Tám giờ ba mươi phút sáng – Đội trọng án
Máy tính của Lục Thiên Du bật lên tự động, không ai ngồi trước bàn. Một email không có địa chỉ gửi đến, không tiêu đề, chỉ đính kèm một tập tin video .avi – định dạng cũ, độ phân giải thấp. Anh mở ra, video, không tiếng mở đầu, không lời dẫn, chỉ có khung hình trắng – bị nghiêng, camera giấu sau khe thông gió. Một căn phòng gạch trần – tường loang ố nước. Trẻ em – nằm hàng dài trên sàn bê tông, tay bị cố định bởi đai da, miệng bị bịt bằng băng vải. Một y tá tiêm thuốc, một bác sĩ đọc hồ sơ, một người khác cầm bảng điện cực – giật nhẹ từng đứa một như kiểm tra pin trong món đồ chơi cũ. Tiếng dây kim loại va vào thành sắt – chói, khô, vô nghĩa, rồi một đứa trẻ ngẩng đầu lên – nhìn thẳng vào camera. Nó không khóc, không nhíu mày, không chớp mắt.
Lục Thiên Du bật dậy khỏi ghế – nôn xuống sàn, anh không thốt được lời. Mắt anh đỏ vằn, như vừa tự vạch mí mắt ra để thấy một phần thế giới đáng lẽ phải bị che giấu vĩnh viễn.
Phía sau anh, Trương Khải Lâm vừa bước vào, không hỏi, không hoảng, không nhìn anh. Hắn nhìn thẳng vào khung hình dừng trên màn hình: Đứa trẻ đó – mái tóc ướt, ánh mắt rỗng – không có giận dữ, không có đau đớn, không có linh hồn.
– “Mày biết ánh mắt đó không, Lục? Tao từng thấy… ‘nó’ trong gương.”
Ở một nơi khác...
Một căn phòng cũ kỹ – thuộc khu trại Phúc Tâm xưa, một tấm gương tròn treo lệch, rạn ở góc phải. Trên mặt gương – phản chiếu một chiếc mặt nạ trắng, đặt trước khung kính. Không có ai cầm chiếc mặt nạ, không có người trong phòng, chỉ có mặt nạ… đang nhìn vào chính nó. Một vết nứt rạn bắt đầu lan – từ giữa trán, như một vết nhăn bị khắc bởi thời gian – hoặc ký ức.
Tại một bức tường mốc rêu – giữa lòng thư viện quốc gia bỏ hoang. Lục Thiên Du lần ngón tay trên ký hiệu lạ khắc chéo vào cạnh gạch, một chữ “鬼” nguệch ngoạc, như viết bởi bàn tay nhỏ – run, nhưng quyết. Sau chữ đó là tập hồ sơ mục nát, được giấu trong khe trống của bức tường đã bị tháo lớp vữa. Trang đầu đã mục, chữ chỉ còn vệt mờ nâu sẫm – máu cũ hay mực đậm đã ngấm nước? Trang sau có tiêu đề đánh máy: DỰ ÁN THÍ NGHIỆM HẮC TÂM – PHÂN KHU ĐÔNG TỬ – MÃ SỐ: mười bốn-Ω. Chi tiết trong hồ sơ không phải là thông tin – mà là vết rạch lên đạo đức. Mục tiêu nghiên cứu: “Ứng dụng các tác nhân sinh-hóa nhằm triệt tiêu trung tâm đạo đức não bộ (prefrontal cortex) ở trẻ nhỏ giai đoạn từ khoảng bốn đến tám tuổi. Mục tiêu cuối cùng: tạo ra cá thể không có cảm xúc tội lỗi, phản xạ giết người nhanh, không cần lý do.”
Lục đọc từng dòng như nuốt phải kim gỉ. Bên cạnh hắn, gió thổi qua tán cây rụng lá – mỗi chiếc rơi chạm đất như một bản án muộn màng.
Phía Nam Vân Nam – trong lán gỗ nhỏ giữa rừng rậm – một người đàn ông mù ngồi trước lò sưởi bằng than tổ ong.
– “Cậu nghĩ hắn là quỷ? Không đâu, quỷ là những kẻ tạo ra nó.”
Giọng hắn khàn, từng chữ như chảy ra từ cổ họng bị gạch đá đè nặng.
Hắn từng là bác sĩ chính trong dự án – kẻ duy nhất còn sống sót sau vụ cháy, kẻ trốn chạy suốt ba mươi năm – khỏi chính mình.
– “Cái đứa số mười bốn ấy… không khóc bao giờ, chúng tôi từng thử cho nó nhìn xác chết, nhưng nó không phản ứng. Có một hôm – tôi lỡ… đưa nhầm một ảnh cũ, ảnh mẹ nó. Nó nhìn, rồi cười, đó là lần đầu nó cười, cũng là lần cuối.”
Một cơn mưa đêm, tại gác mái cũ.
Trương Khải Lâm ngồi dựa lưng vào tường, thuốc chưa châm lửa, mắt hắn – phản chiếu một ký ức bị bôi đen.
– “Hồi đó tao mười bảy, tụi tao được thuê bảo vệ ‘trại nuôi trẻ khó quản’. Tao nghĩ nó là nơi dạy nghề, cho tới đêm tao thấy thằng nhỏ bước ra… Dao gọt hoa quả cắm vào cổ một bác sĩ. Nó không thét, cũng không hoảng. Tao ngồi ngoài cửa nhìn qua khe gỗ. Tao không ngăn, tao còn kéo thằng nhỏ trốn – vì tao biết nếu nó bị bắt, là tao mất tiền thưởng.”
Ánh lửa bật lên, hắn hút sâu, khói cuộn thành hình xoắn – như một chiếc mặt nạ đang tự bóp méo.
– “Tao giết người cả đời, nhưng đó là lần đầu tiên tao thấy… một đứa trẻ giết người mà không run tay.”
Tối cùng ngày – Văn phòng Sở Y Tế Cũ, quận chín– bị niêm phong.
Lục tìm thấy thêm bốn hồ sơ mất tên, đánh mã “α một” đến “α bốn” – mỗi người đã chết cách nhau hai năm, chỉ còn một hồ sơ – “α năm” – chưa bị đánh dấu. Tên trên đó: Trần Mẫn Khanh – Cục phó hiện tại của Bộ An Ninh Sinh học.
Đêm thứ bảy, đường hầm số năm, khu công nghiệp Tây Hoa – đã bị bỏ hoang từ năm một ngàn chín trăm chín mươi ba, sau vụ sập mái bê tông khiến mười hai công nhân chết không danh phận.
Ánh đèn pin quét lên trần — bụi rơi như tàn tro một đám cháy cũ. Hơi lạnh trong hầm không phải từ gió, mà từ một thứ gì đó… đứng lặng giữa không gian đã bị tước mất thời gian.
Lục Thiên Du bước trước, áo choàng dính vệt bùn khô, mặt lạnh, mắt cảnh giác. Tay anh cầm súng, nhưng vai trái thỉnh thoảng lại giật nhẹ — hậu quả từ cú ngã hai hôm trước khi truy đuổi một bóng người không mặt.
Trương Khải Lâm đi sau, bước chậm, đôi giày gõ nhẹ xuống nền xi-măng ẩm – tạo nên nhịp đập như trống đưa tang bị bóp nghẹt. Tay không chạm súng, hắn không tin Quỷ sẽ giết bằng súng, không ai nói, không cần.
Trên tường hầm – từng dòng chữ máu xuất hiện dưới ánh đèn:
“CHÚNG MÀY NGHĨ TAO LÀ MỘT? KHÔNG. TAO LÀ TẤT CẢ NHỮNG GÌ CHÚNG MÀY ĐỂ LẠI TRONG BÓNG TỐI. MỘT TRONG HAI CHÚNG MÀY ĐÃ GIẾT TAO.”
Ở giữa hầm, một bóng người ngồi bệt trên nền xi măng lạnh. Hắn không đeo mặt nạ, không giấu súng, chỉ… nhìn họ – qua đôi mắt đen tuyền, không lòng trắng, không biểu cảm, không ấm, không lạnh., không… người. Gương mặt của hắn là một mảnh vá – ghép từ nhiều mảng da khác nhau, khâu bằng chỉ phẫu thuật y tế đã đổi màu.
Một con quỷ có khuôn mặt người – nhưng là của nhiều người đã chết.
– “Chúng mày bắt tụi tao chơi trò luật lệ – hồi đó, bắt ai sai luật thì chết trước, giờ đến lượt tụi mày.”
Hắn rút từ túi một khẩu Tokarev cũ, không ổ đạn, đặt giữa ba người.
– “Một viên, một luật lệ cũ, một cảnh sát, một xã hội đen, một người chết, một người được sống, chọn đi.”
Không khí rơi xuống như bị hút chân không, không ai chạm súng, không ai ngồi xuống, chỉ có ánh đèn đỏ cuối hầm chớp nháy — báo động hư từ ba mươi năm trước, giờ lại như nhịp mạch của thời gian đang hấp hối.
Lục cười khan, một tiếng bật ra từ cổ họng khô như dao cạo.
– “Mày nghĩ luật lệ giết của mày – sẽ trả lại công lý?”