Huyết Tuyến Tam Giới
1
Ba giờ bảy phút sáng – Khu công nghiệp bỏ hoang, ven sông Hoàng Phố.
Mưa gõ trên mái tôn như móng tay cào xuống mặt quan tài. Người đàn ông chạy không nhìn lại, mùi máu quyện nước mưa trộn lẫn với hơi gỉ sắt từ những thùng container rỉ sét xếp chồng như nghĩa địa kim loại. Vai hắn rách toạc, máu loang theo từng bước chạy, tạo thành những dấu chân hồng thẫm, rồi bị mưa xóa sạch ngay sau đó.
Camera tưởng tượng theo sau, không có nhạc nền – chỉ có tiếng thở dốc, tiếng mưa, và một tiếng khác – nhẹ hơn, ướt hơn, đều đặn hơn – như da thịt ai đó đang lê qua vũng máu. Một bước, một khoảng ngừng, một bước nữa, không thấy kẻ bám theo – nhưng có gì đó đang nhìn.
Hắn tấp vào một nhà kho tường xi măng nứt nẻ, kéo cửa sắt rít lên một tiếng buốt óc rồi gài chốt, hai tay run như người sốt rét. Bên trong tối om, chỉ một bóng đèn huỳnh quang hỏng chớp chớp, phản chiếu cái xác chuột mục nát dính trên trần nhà.
Hắn dựa lưng vào tường, trượt xuống – thở, rồi cười khẽ, ho ra máu, nghĩ là đã an toàn.
Đèn chớp mạnh, gió lùa khe cửa, một tiếng “tách” – như bật công tắc. Cửa nhà kho bật tung như bị gì đó thổi bay từ bên ngoài – không thấy ai, chỉ có ánh đèn pin từ đâu đó chiếu lơ lửng trên không trung, quét chậm rãi như tìm thứ gì đã biết chắc mình sẽ tìm được, rồi, một tiếng cười nhẹ – không giống nam, không giống nữ – khe khẽ như lưỡi lam lướt qua cổ.
Tiếng hét dội lên tường, kéo dài như dây thừng. Sau đó là im lặng, rồi… máu. Máu trào ra từ khe cửa như ai đó đổ sơn đỏ xuống sàn.
Ba giờ hai mươi chín phút sáng – hiện trường.
Lục Thiên Du đứng trong mưa, không che dù, tay nhét trong túi áo khoác da, miệng cắn tàn thuốc cháy dở, mắt nhìn vào khoảng tối trong nhà kho – không nhíu mày, cũng không chớp mắt.
Cảnh sát rải khắp hiện trường – áo mưa nhựa xào xạc, đèn pin lia vào từng vết máu như lũ kiến bò quanh xác một con rắn đang rữa. Thi thể nạn nhân được bọc lại một phần – nhưng ai cũng thấy: bụng bị rạch, mắt bị móc, miệng bị cắt thành nụ cười rộng tới mang tai, không có dấu hiệu phản kháng, không có vết trói, không có ai nghe thấy gì.
Bên trong kho – trên tường bê tông ẩm mốc – máu được viết thành một ký tự đỏ thẫm:「鬼」.
Không ai ở hiện trường nhận ra đó là thể chữ Triện cổ, ngoại trừ một người.
– “Tao tưởng nó là con dấu công ty cũ.”
Đội phó lật sổ, thở khẽ.
– “Không.”
Thiên Du đáp, mắt không rời ký tự máu.
– “Con dấu công ty không biết cười.”
Anh không giải thích thêm.
Đội phó nói tiếp, như để phá đi khoảng lặng đang phình to như bọng mủ giữa không khí:
– “Có thể là dân giang hồ trả thù, vết mổ chính xác, không nghiệp dư, có khi thuê người…”
– “Không.”
Lục rít một hơi thuốc, giọng khô như sỏi.
– “Không có thằng giang hồ nào viết chữ Triện.”
Anh đưa mắt nhìn ký tự máu, mưa hắt vào, từng giọt loang xuống mặt chữ, tạo thành vệt dài như vệt lệ.
– “Đây không phải tội ác thông thường, mà là một nghi lễ.”
Ba giờ bốn mươi mốt phút sáng – Sòng bạc ngầm, khu Tân Hải.
Ánh đèn đỏ nhá nhem hắt xuống bàn bài như máu khô trên vải lụa, không có tiếng nhạc, chỉ tiếng chip sứ va vào nhau và tiếng quạt trần kẽo kẹt như xương cổ kêu răng rắc.
Trương Khải Lâm gác tay lên mặt bàn gỗ mun. Nhẫn ngọc đỏ đậm như hồng huyết cầu của hắn phản chiếu ánh sáng, cắt ngang qua làn khói xì gà chưa cháy hết.
Đôi mắt hắn – hai mảnh lưỡi dao bằng thủy tinh mài mòn – nhìn thẳng vào bài trên tay như đang tính mạng người.
– “Bốc hay bỏ?”
Tay chia bài hỏi, mắt không dám chạm vào hắn.
Trương không trả lời, môi mím, không giận, không lạnh – chỉ thiếu máu. Một gã đàn em bước nhanh lại, rướn người, thì thầm mấy chữ. Hắn không nhúc nhích, chỉ rút nhẹ điếu xì gà khỏi miệng, gạt tàn xuống chậm rãi như rắc muối lên một xác chết. Tấm ảnh được đưa ra – hiện trường: Máu, và chữ「鬼」.
Hắn ngừng thở nửa giây, tay đặt lên ảnh, ngón cái khựng lại đúng ngay mép ký tự – như sợ chạm phải gì đó không thuộc về cõi người.
Một thoáng, hắn ném tấm ảnh lại bàn, xoay người, đứng dậy.
– “Nó không phải người trong cuộc, không ai trong chúng ta giết kiểu đó. Đây là...”
Trương rút khẩu súng giắt bên lưng, lau chậm rãi bằng khăn lụa đen.
– “...Một nghi lễ.”
Cùng lúc đó – Phòng điều tra, đội trọng án.
Lục Thiên Du ngồi trước bảng ghim hồ sơ. Ánh đèn neon trắng bệch rọi xuống như mổ xẻ da thịt. Căn phòng nhỏ, kín, lạnh – hơi ẩm của tường cũ thấm vào áo.
Trên bảng: năm bức ảnh cũ, năm xác chết, năm ánh mắt không còn – giống nhau đến đáng sợ.
Tay anh cầm ly cà phê nguội, không uống. Anh đặt ly xuống – để lộ ra miếng giấy nhỏ gài dưới đáy ly: một địa chỉ mực lem nước.
Anh khoanh tròn năm vụ việc – mọi nạn nhân đều từng bị bắt giữ, nhưng hồ sơ đều “tự đóng”, mất bằng chứng, cấp trên ra lệnh ngừng điều tra. Trên một hồ sơ – dòng chú thích cũ viết bằng tay: “Trại Phúc Tâm – cháy toàn bộ năm một ngàn chín trăm chín mươi lăm.”, mực mờ, nhưng ký ức thì không.
Bốn giờ ba phút sáng – Quận Bảy, khu vực kiểm soát bởi Trương Khải Lâm.
Một buổi họp nội bộ diễn ra tại tầng hầm quán karaoke cũ – tường cách âm, đèn vàng mờ, không camera, không người ngoài. Mười hai người, không khí căng như da trống trước lúc đánh. Gã đứng đầu dãy vừa rít thuốc xong chưa kịp mở miệng – đèn phụt tắt. Mười hai khẩu súng bật ra cùng lúc theo bản năng. Nhưng không tiếng súng, chỉ tiếng gì đó xé gió – nhẹ và nhanh như dao rọc giấy. Một gã đổ gục xuống – cổ bị cắt sâu đến mức không kịp cầm máu, chỉ còn tiếng gió lướt qua khí quản. Người thứ hai – trán bị khoét rỗng như ai dùng muỗng múc từng phần ký ức ra khỏi não. Người thứ ba không còn tay, người thứ tư bị lột da mặt, người thứ năm cố chạy – ngã sấp, lưng bị đâm bằng vật gì đó không sắc, nhưng đủ sâu để tim ngừng đập khi chưa kịp kêu đau. Không tiếng hét, không tiếng van xin, chỉ im lặng – tột cùng, tàn nhẫn – như khi vũ trụ chưa sinh ra ánh sáng đầu tiên.
Lúc Trương Khải Lâm tới – hắn đứng trước cánh cửa thép vừa mở – nhìn thấy mười hai người từng vào sinh ra tử với mình nằm đó, máu lênh láng như bị tưới đều bằng một tay họa sĩ bệnh hoạn. Tất cả đều có một thứ chung: Một vết máu kéo dài – từ ngực trái – đến bụng – được vẽ thành chữ「鬼」, bằng ngón tay, không vết giày, không tiếng động, không nhân chứng, không ai sống sót.
Trên tường, có một vết cắt – sâu, xiên góc – như thể gì đó vừa lướt qua, mang theo tốc độ không phải của loài người. Một chiếc mặt nạ trắng bằng giấy, treo lơ lửng trên thanh gỗ, chưa rơi – nó được vẽ duy nhất một ký tự:「鬼」– nét nghiêng lệch, như viết bởi kẻ không quen dùng tay phải.
Phòng điều tra.
Lục Thiên Du đứng trước bảng vụ án – nhìn chằm chằm vào một bức ảnh cũ: Trại mồ côi Phúc Tâm – ảnh chụp đen trắng trước vụ cháy. Trong hình – có một đứa trẻ đứng cuối hàng, mặt bị bóng che mất, tay cầm một mẩu giấy. Phóng to mẩu giấy đó – chỉ thấy một vết nhòe. Nhưng trong ánh mắt Lục Thiên Du, nó dần rõ nét hơn, không chữ, không số, chỉ là một ký hiệu... “鬼”