Huyết Tuyến Tam Giới
4
Sáu giờ bốn mươi lăm phút sáng – hiện trường, dưới sương mù.
Lục Thiên Du và Trương Khải Lâm cùng có mặt, cảnh sát dạt ra hai bên – hai con sói đứng giữa đàn cừu.
– “Ông đã thấy gì chưa?”
Lục hỏi, mắt quét qua vết máu loang trên tường như đọc văn bản cổ.
– “Tôi thấy... sự trừng phạt.”
Trương trả lời, mắt dừng trên một nạn nhân – ngón tay bị rút ra từng đốt.
Bên cạnh xác – một tập hồ sơ bị đốt dở, chỉ còn trang đầu:
“Danh sách theo dõi nội bộ – Đối tượng nữ: N.T.L – Tình trạng: không phản kháng – mã hóa ‘Mục tiêu Dễ Kiểm Soát.’”
Lục cầm lên, không cần đeo găng. Thứ này chẳng cần bảo quản nữa, thứ duy nhất cần giữ, là sự thật – dù đang mục rữa trong đống tro tàn.
Mười giờ mười hai phút sáng – Trong xe, cửa kính dính mưa, đường im lặng, không radio, không còi.
Lục lái, Trương ngồi cạnh, không ai nói, chỉ có hai người – và cái thứ thứ ba mà cả hai đang đuổi theo.
Một lúc lâu, Lục lên tiếng:
– “Nó không giết ngẫu nhiên.”
– “Không.”
– “Tôi đã xem lại các vụ trong hai năm, mọi nạn nhân đều từng phạm tội. Nhưng không ai bị kết án.”
– “Hoặc được bao che.”
– “Hoặc được lãng quên.”
Trương móc bật lửa, không châm thuốc, chỉ bật, rồi tắt, rồi lại bật.
– “Vậy là anh bắt đầu thấy nó đúng?”
– “Tôi thấy... luật không đủ.”
Xe rẽ vào một con hẻm nhỏ, tráng bê tông, vắng, bên trái là tường cao, bên phải là dòng kênh cạn.
Trương nói chậm, gần như lẩm bẩm:
– “Kẻ giết không vì thù hận thì không còn là người.”
– “Nó không trả thù, nó dọn sạch.”
– “Nó không có cảm xúc, không cần lý do, không cần kết thúc.”
– “Luật của nó...”
Lục nheo mắt.
– “…Là phán xét.”
– “Nó không giết để xóa tội, nó giết để gắn tội vào xác chết... vĩnh viễn.”
– “Bằng máu?”
Trương nhìn ra ngoài, ánh mắt như xuyên qua mưa:
– “Không, bằng nỗi sợ.”
Một giờ bốn mươi sáu phút chiều – Cảnh sát thu được đoạn camera an ninh duy nhất còn hoạt động gần hiện trường.
Hình ảnh mờ, bị nhiễu sóng – nhưng rõ ràng: Một bóng trắng – không cao, không thấp – đi qua camera, không hối hả, không che mặt, không dính máu.
Người bị giết trong đoạn ghi hình – không kêu, không chống cự, không chạy, chỉ... nhìn, và cúi đầu.
Mười bảy giờ ba mươi chín phút chiều – Gác mái của một căn hộ bỏ trống.
Lục Thiên Du ngồi bên bàn, mắt nhìn tấm ảnh cũ – ba người còn sống từng thuộc trại Phúc Tâm. Anh vẽ hình tròn quanh từng người, rồi nối chúng bằng chỉ đỏ. Một hình ngôi sao năm cánh bắt đầu hình thành – nhưng thiếu mất một đỉnh. Anh tự hỏi – đỉnh còn lại là ai?
Một bóng người đang đi trên hành lang bệnh viện tâm thần cũ. Tay hắn cầm theo một cuốn sổ cháy xém – bên ngoài in nổi: “Dự án Ẩn Số – Phân Tầng Nhân Tính.”
Một giờ mươi bảy phút sáng – Căn hộ tầng số mười lăm, khu tái định cư Dương Thịnh.
Gió lọt qua khe cửa sổ bị vỡ, rít lên như tiếng ai đó thở dài mà cổ họng đã bị cắt rời. Thi thể nằm úp mặt trên sàn, là một cán bộ – nam, hai mươi tám tuổi. Gương mặt anh ta vẫn còn vết kinh hoàng chưa kịp phai, cổ họng bị móc ngược từ bên trong. Không có vật dụng xáo trộn, không có dấu hiệu chống cự, chỉ có một bé gái, độ tám tuổi, mặc đồng phục giúp việc trẻ em – ngồi co lại ở góc phòng, mắt mở to, bàn tay dính máu không phải của mình.
Trên tường phía sau thi thể: Chữ “鬼” được viết bằng… máu tươi, nhưng nét không dứt khoát như các vụ trước – như thể kẻ giết đang do dự.
Ba giờ không ba phút tờ mờ sáng– Lục Thiên Du có mặt, mưa chưa rơi nhưng trời đã lạnh đến mức hơi thở đọng trên khẩu trang.
Anh cúi xuống, tay gạt lớp bụi bám trên sàn – thứ mà không ai chú ý: một quyển sổ nhỏ, giấu kỹ dưới gầm giường. Trang đầu tiên viết tay, ký hiệu mã hóa nội bộ y tế – anh nhận ra: Viện Điều Trị Phân Tầng – Chi Nhánh D, thuộc Dự Án Ẩn Số.
Trương Khải Lâm đứng sau, im lặng như cái bóng.
– “Người chết là một cán bộ trẻ.”
Lục nói, vẫn nhìn vào xác chết.
– “Chưa từng có tiền án, chưa từng liên quan đến các vụ án trước.”
– “Nhưng vẫn chết.”
Trương đáp.
– “Sai người rồi.”
Giọng Lục gắt, thấp, căng như dây thép rỉ.
– “Hay là đúng... nhưng cậu không biết tại sao.”
Trương nhả từng chữ như viên đá rơi từng giọt máu.
– “Tôi không tin giết người vô tội là công lý.”
– “Và tôi không tin có công lý nào giữ được nguyên vẹn nếu máu không rơi.”
Bốn giờ mười một phút sáng – Phòng cách ly bệnh viện – bé gái sống sót duy nhất.
Lục ngồi đối diện, cô bé cầm ly sữa, mắt lạc đi – không còn run, cũng không khóc.
– “Cháu thấy mặt hắn không?”
– “Không.”
Cô bé đáp, giọng nhỏ nhưng chắc.
– “Hắn không có mặt.”
Lục khựng lại.
– “Ý cháu là gì?”
– “Cháu nhớ... hắn đội mũ, mặc đồ đen, đi chậm... nhưng... cái mặt...”
Cô bé thì thầm
– “Giống gương, không có gì hết, không có mắt, không có miệng.”
Lục lạnh sống lưng.
– “Người bị giết – có làm gì bậy bạ với cháu không?”
– “Không, chú ấy tốt lắm.”
– “Vậy tại sao...”
– “Nhưng… có lần chú ấy nói...”
Cô bé ngập ngừng, rồi nhìn thẳng vào mắt Lục
– “...Nếu ai biết sự thật thì không ai sống được.”
Sáu giờ hai mươi ba phút sáng – Văn phòng tổ trọng án.
Lục đứng trước bảng ghim hồ sơ. Anh gạch một đường đỏ qua cái tên cán bộ trẻ vừa chết. Tay anh run, không vì sợ, mà vì... nghi ngờ chính mình. Anh mở hồ sơ Viện Điều Trị Chi Nhánh D – từng là cơ sở trực thuộc dự án trại Phúc Tâm. Phần tài liệu dày nhất: báo cáo đã bị tẩy trắng – chỉ còn vài trang kẹp lại sơ sài. Nhưng đủ để đọc ra một điều: “Người chịu trách nhiệm bảo mật dữ liệu bệnh nhân và thí nghiệm gen: Lê Hữu Đăng (đã tử vong). Người kế nhiệm: Nguyễn Khải Toàn (đã tử vong). Người lưu trữ cuối cùng – hiện tại: Trần Vũ Lâm – tình trạng: còn sống.”
Trần Vũ Lâm – chính là nạn nhân bị giết đêm qua.
Lục Thiên Du ngồi xuống, bật lửa, nhưng anh không hút thuốc.
Ánh lửa rọi lên gương mặt anh – mắt mỏi, mồ hôi lạnh, tay vẫn dính mực.
– “Hắn không sai người. Hắn chỉ giết... khi biết điều chúng ta không biết.”
Trương Khải Lâm đứng tựa cửa.
– “Một kẻ giết vì lý do ta chưa hiểu, còn nguy hiểm hơn kẻ giết vì trả thù.”
– “Hắn không đơn giản là giết người.”
Lục nói, lời như rơi vào vùng tối chưa từng đặt chân đến.
– “Hắn hành quyết.”
Hai mươi mốt giờ mười sáu phút tối – Căn phòng chứa hồ sơ đặc biệt, tầng hầm số ba – Bộ Nội Vụ.
Tường phủ lớp cách nhiệt cũ kỹ, ẩm mốc như da người chết bị bỏ quên. Bóng đèn trần rung nhẹ, nhấp nháy theo từng nhịp gió luồn từ ống thông khí. Tay cán bộ cấp cao mở cửa, không cần mật mã, chỉ cần chìa khóa, chỉ một cái nhìn, cái nhìn đủ khiến nhân viên gác cửa... quay đi.
Người đó bước vào – găng tay da, bộ vest không bụi, không tên, không thẻ, không có tiếng bước chân. Hắn rút một tập hồ sơ – dày, cũ, góc bị chuột cắn, bìa ghi tay bằng mực nhòe: “Phúc Tâm – Khóa Dự Án #Một ngàn chín trăm bảy mươi tư”. Hắn không đọc, chỉ lấy bật lửa – bật. Lửa xanh, cháy từ từ – không bùng lên, chỉ ngốn từng ký ức như quái vật đói máu.
Một nhân viên trẻ đứng ngoài cửa nhìn qua khe – chưa kịp hét. Hắn xoay người, mắt nhìn xuyên qua lớp kính, không tức giận, không lạnh lùng, chỉ có ánh nhìn của một người từng chứng kiến tận cùng của sự thật – và chọn đứng về phía... bóng tối.
– “Nếu chúng quay lại...”
Hắn thì thầm, không cần ai nghe thấy.
– “…Phải dọn dẹp sạch, không để lại một đứa nào.”
Quán rượu cũ, đèn vàng úa, mùi rượu cũ trộn với khói thuốc trầm, lan ra như hương tang, chỉ có hai người, một bàn, hai ly, không nhạc, không khách.
Trương Khải Lâm tự rót rượu, không hỏi.
Lục Thiên Du ngồi đối diện, tay đặt lên bàn – một tay sạch, một tay dính vết mực từ hồ sơ chưa kịp lưu.
– “Hắn đang đi trước chúng ta.”
Lục nói, giọng đều, không cao.
– “Hắn biết quá khứ mà ta chưa từng đọc.”
Trương cười nhẹ – không ra tiếng, đặt ly xuống bàn như đặt cốt người quen.
– “Nếu hắn biết, thì ta có thể khai thác hắn, hoặc giết hắn, trước khi hắn lật mặt ta.”
Gió lùa qua khe cửa quán rượu – lật một trang báo rơi dưới gầm bàn. Trang đó in mờ mặt của một cán bộ “tử nạn đột ngột trong đêm”, không ai nói gì về vụ đó nữa.
Lục nhấc ly, nhìn vào đá đang tan – lặng như máu chảy dưới da mà chưa rách thịt.
– “Nếu tôi chết trước khi tìm ra sự thật... ông sẽ thay tôi viết lại báo cáo, được không, ông bạn?”
Trương châm thuốc, không hút, ánh lửa phản chiếu trong mắt hắn như tro nguội bật lại từ trí nhớ.
– “Tôi không biết viết.”
Hắn nói, giọng thấp.
– “Nhưng tôi biết khắc tên người chết lên vách đá.”
Trong bóng tối ngoài quán – một chiếc xe đậu lặng lẽ, không bật đèn, không ai ngồi ghế lái, chỉ có một mặt nạ trắng, đặt ngay vô lăng, không dây buộc... không gì cả. Dưới ánh đèn đường, mặt nạ dường như nhìn về phía hai kẻ đang ngồi bên trong quán, và mỉm cười.
Màn hình đen, tiếng lửa cháy, giấy nổ nhẹ, ai đó đang xé từng mảnh ký ức ra khỏi lịch sử. Một dòng chữ hiện lên – máu đỏ trên nền đen thẳm: “Không ai là vô tội – nếu kẻ đó có quyền... quên.”