Huyết Tuyến Tam Giới

6

Quỷ không trả lời, hắn rút từ túi áo trong ra một mảnh giấy – tấm phiếu theo dõi y tế năm một ngàn chín trăm bảy mươi lăm, trên đó là chữ viết tay: “Đối tượng số mười bốn có phản ứng lệch đạo đức, không cảm xúc, đề xuất tiêu hủy trong lô thử kế tiếp.”

Trương Khải Lâm nhìn mảnh giấy, rồi nhìn súng, rồi nhìn Lục.

– “Tao nhớ lần đầu tao thấy nó… nó không nhắm mắt khi giết người, giờ tao hiểu rồi… Là vì nó không được dạy cách nhắm mắt.”

Quỷ bước đến rất chậm như không còn cần sống thêm để sợ chết nữa.

Hắn chỉ vào khẩu súng, không lên đạn, không bắn, chỉ thì thầm.

– “Luật cũ. Chúng mày từng dùng với tụi tao… Giờ tụi tao trả lại, mỗi thế hệ… cần một kẻ mang tội thay cả hệ thống.”

Lục Thiên Du rút súng trước, chĩa vào đầu mình.

Một khoảng im lặng nghẹt thở, má anh giật nhẹ, cổ tay không run, mắt không chớp.

– “Tao sẵn sàng… nhưng mày phải trả lời trước – Mày có từng tha cho đứa nào chưa?”

Quỷ đứng im rất lâu rồi khẽ gật.

“Có, một đứa. Nó khóc… khi giết người.”

Trương Khải Lâm gạt tay Lục xuống. Hắn nhấc khẩu Tokarev lên rút băng đạn – trống rỗng.

– “Chỉ là trò chơi, thế thì chơi.”

Hắn nạp lại súng đẩy về giữa sàn.

– “Mày muốn người chết? Tụi tao… chọn không ai chết cả.”

Quỷ nhìn rồi gật.

– “Lần đầu tiên sau ba mươi năm… có người không chọn giết, cũng có thể đây là lần cuối.”

Hắn quay đi, không rút súng, không giết, chỉ đi vào bóng tối – tan như khói. Phía sau hắn, trên bức tường cũ, máu nhỏ thành chữ: 鬼. Nhưng nét cuối… chưa khép.

Bất ngờ, tiếng súng nổ xé toang đoạn hầm – như tiếng bật nắp của một cơn ác mộng chưa từng khép lại. Máu bắn lên trần bê tông lạnh, từng giọt thấm vào rêu mốc đã ngủ quên hàng thập kỷ. Quỷ ngã gập người, tay đè lên bụng – máu không chảy thành dòng, mà rịn ra như mực đỏ trong bức thư tuyệt mệnh chưa kịp viết.

Từ khoảng tối – Một cái bóng cao lớn, mặc sắc phục ngụy trang, kính ngắm còn nóng: Người của Hạ Vạn Thanh.

– “Chúng mày tưởng mình đang chơi luật công lý à? Sai rồi, ở đây, luật là: bí mật không được sống.”

Lục gào lên, bắn trả, Trương không cần nhìn cũng nã đạn. Cả hai chạy, sát cánh, nhưng sẵn sàng quay súng vào nhau nếu cần. Lối thoát là đường hầm phía bắc – nơi ánh sáng loang như hơi rượu bị châm lửa.

Phía sau họ – Quỷ vẫn thở, miệng hắn rớm máu, nhưng nụ cười… không phải đau đớn, mà là hoài niệm.

– “Tao không chết, tao… lại được sinh ra rồi, không ai giết được bóng tối… nếu chính tụi mày là cái bóng.”

Sau đêm đó, mưa lớn tạt vào thành phố như muốn rửa sạch lịch sử – nhưng chỉ khiến rác nổi lên.

Lục Thiên Du ngồi một mình, đèn phòng bật hắt lên vết băng trắng ở vai trái – viên đạn sượt qua, không giết được anh, nhưng khiến tim anh lệch nhịp mỗi khi nhớ lại ánh mắt Quỷ. Anh mở lại đoạn video cũ, bàn tay run nhẹ như kim đồng hồ bị nhiễm từ. Đứa trẻ trong video – vẫn nhìn vào camera, ánh mắt đó… không thay đổi. Nhưng lần này, Lục phát hiện: có một đứa khác đứng sâu phía sau, trong góc tối – khuôn mặt gần như bị bóng che phủ hoàn toàn, không phải Quỷ, là một đứa khác.

Dòng chữ xuất hiện trên màn hình, chậm rãi – như thể chính máy tính cũng do dự khi tiết lộ: “Đứa thứ mười sáu vẫn còn ở lại.”

Trong một căn phòng tối – nơi chỉ có ánh sáng từ đầu lọc thuốc cháy âm ỉ.

Hạ Vạn Thanh đứng trước bức tường treo bản đồ cũ của trại mồ côi Đông Tử.

Bên cạnh hắn là hồ sơ “bệnh lý tâm thần vị thành niên” – đóng dấu xưa nát, nhưng mới bị mở lại.

– “Một đứa chết, thì vẫn còn đứa khác nhớ, phải xóa từng đứa một.”

Hắn thở khói ra cửa sổ, ngoài kia, mưa quất vào mặt kính như hàng trăm bàn tay con nít đập đòi ra khỏi lồng.

– “Tụi nó là chứng cứ sống, nếu muốn đất nước ngủ yên… phải dọn sạch tất cả các giấc mơ bị quỷ ám.”

Màn hình của máy tính hắn nhấp nháy, dòng chữ cuối cùng hiện lên: “Không ai là vô tội – nếu kẻ đó có quyền quên.”

Hôm nay, thành phố chớm lạnh. Đêm như một xác người bị bỏ quên trong tủ đông – không tiếng động, không hơi thở. Quỷ chết, người ta nói vậy.

Bản tin không giờ phát cuối cùng một dòng tin nhắn:

“Một cá nhân nam, không rõ danh tính, được tìm thấy tại khu nhà hoang phía nam Thành Bắc. Dấu hiệu mất máu nghiêm trọng, có liên quan đến chuỗi vụ án ‘鬼’. Công an không xác nhận thêm thông tin.”

Tấm ảnh xác bị chụp trộm lan khắp diễn đàn chợ đen. Mặt hắn nát, nhưng ngực trái vẫn còn nguyên hình xăm cũ: Một con mắt trẻ em – khâu bằng chỉ phẫu thuật đen.

Ba ngày sau, một nhà báo điều tra – Trịnh Hạo Minh, hai mươi sáu tuổi, chết trong phòng trọ. Gương vỡ, đèn ngủ còn sáng, trên tường là dòng chữ viết bằng máu, ngoằn ngoèo như bị cưỡng ép: “LUẬT.”

Mắt trái anh ta bị cắt, miệng bị may lại, phong cách—giống hệt Quỷ. Nhưng Quỷ… đã chết, vậy thứ gì đang tiếp tục câu chuyện?

Lục Thiên Du không đọc báo, anh không cần. Tin tức tự bò đến như những con gián biết đường chui vào tâm trí anh – nơi tường trí nhớ đã nứt.

Anh thức dậy sau cơn mê dài hai đêm, vai đau, lưng ẩm mồ hôi lạnh, tàn thuốc chồng chất như hài cốt của những suy nghĩ chưa kịp chôn.

– “Quỷ chết rồi, nhưng dây chuyền vẫn chạy.”

Giọng Trương Khải Lâm vang qua điện thoại – gằn, trầm, như cào đáy cổ họng.

– “Thằng nhà báo đó… nó từng liên lạc với tao, nó hỏi về dự án Hắc Tâm, giờ thì nó yên lặng mãi rồi.”

Lục nhìn qua cửa kính, thành phố bên ngoài mờ như bức vẽ chì chưa tô màu. Một viên đạn xuyên qua cửa sổ, anh chết hụt, kính nát, máu rỉ ở mang tai. Hắn ngã xuống – tai ù, tim đập như có ai đang đập trống từ bên trong ngực. Ai đó đang dọn nốt đầu mối cuối cùng. Trên màn hình máy tính, dòng mail chưa kịp gửi của Trịnh Hạo Minh vẫn còn đó – một tập tin đính kèm: 鬼_Hồ-Sơ -Mười-Sáu.pdf. Lục mở ra, chỉ có một trang duy nhất, một câu duy nhất: “Quỷ không có tên, nhưng quỷ có số thứ tự.” Anh nghĩ: “Và... có lẽ... đứa thứ mười bảy đang được huấn luyện.”

Vài tuần sau, Lục Thiên Du không còn là cảnh sát – ít nhất, không còn là người của “cục”. Anh tự cắt liên lạc, bỏ điện thoại, thẻ ngành, khẩu súng, chỉ mang theo dao găm và cái USB có máu khô dính mép.


Bạn cần đăng nhập để bình luận