Xuyên Không Ta Làm Chủ Vận Mệnh
Giấc mơ thứ hai
Đêm ấy, trăng không tròn. Mặt trời ngày hôm đó lặn nhanh hơn bình thường, và những người từng mơ thấy Leo... đều tự nhiên cảm thấy buồn ngủ kỳ lạ vào giờ Hợi.
Không ai cưỡng lại được.
Cả Hồ Cự Giải, Đồng Xử Nữ,hội trưởng Grendal, Trần Tương Mai, Liễu Giai An, Liễu Hành, Lục Thiên Bình, Cố Song Ngư, Trình Văn, Đông Phương Bảo Bình, Trần Bạch Dương, và cả chị Hoàng Kì...
Tất cả đều đồng loạt rơi vào cơn mộng — cùng một thời điểm.
Khi mở mắt, họ đều đứng lại giữa chiến trường xưa. Vẫn là Leo – mái tóc trắng, pháp phục rách nát, đang dốc cạn linh lực để thi triển Ma Pháp Tự Hủy.
Nhưng lần này, họ có thể chạy. Có thể hét. Có thể cản. Có thể cảm nhận được máu, bụi, nước mắt, và cả đau đớn thật sự.
Cự Giải gào lên
“Leo, đừng làm vậy! Có cách khác mà! Em sẽ tìm cách chữa!”
Leo không quay đầu.
“Không kịp nữa đâu, Giải…”
Xử Nữ lao tới, ôm chặt lấy Leo
“Cô từng nói ‘sống để sửa sai’, vậy tại sao cô lại chọn cách… biến mất?”
Leo không trả lời. Nhưng đôi tay đang phát sáng của cô run lên.
Grendal hét to
“Không ai ra lệnh cho cô phải chết! Cô là thành viên của Hội! Đây không phải nhiệm vụ cảm tử!”
“Nhưng nếu tôi không làm, thì tất cả các người… đều chết.” – Giọng Leo lần đầu vang lên với cảm xúc thật: mệt mỏi, đau đớn, và cô đơn.
Tất cả dừng lại – như một bức tranh dừng hình trong không gian.
Một giọng nói trầm thấp vang lên trong đầu tất cả:
“Lần này, các ngươi không còn là nhân chứng.
Mà là người được chọn.
Chọn sống… hoặc chọn chết thay.”
Một vầng sáng đỏ rực xuất hiện – tượng trưng cho “cái chết sắp xảy ra”
Nó đứng trước mặt mỗi người. Nếu họ chạm vào nó, họ sẽ thay Leo chết trong trận nổ. Nếu họ quay lưng, họ tiếp tục sống… như đã từng.
Từng người đứng lặng.
Cự Giải khóc không thành tiếng.
Xử Nữ không biết nên bước tới hay lùi lại.
Bạch Dương rút kiếm, chỉ vào vầng sáng, hét:
“Nếu cái chết là cần thiết, để tôi chịu thay!”
Và Leo, lần đầu tiên, quay lại nhìn họ
“Đừng. Đây là lựa chọn của tôi. Nhưng… cảm ơn… vì các người đã quay lại.”
Nước mắt rơi. Vầng sáng đỏ phát nổ – lần này nổ chậm, đẩy họ từng bước ra xa, ép họ phải nhìn kỹ từng giây cuối của Leo. Từng đốt ngón tay cô vỡ vụn, từng sợi tóc bị cháy thành tro, đôi mắt vẫn mở to như muốn ghi nhớ hết tất cả ánh mắt của họ...
Và rồi…
Mọi người bất ngờ tỉnh dậy nhưng ....Cơ thể họ lạnh như băng.Một số người nôn ra máu, gãy xương, hoặc mất ma lực tạm thời.Trần Bạch Dương bị điếc tai trái.Xử Nữ mất thị lực tạm thời 3 giờ.Grendal ngất đi, tim ngừng đập 12 giây.Cự Giải… tỉnh dậy với một vết phỏng hình hoa văn ma thuật trên tay phải.....
Tại Liễu Gia, Sư Tử choàng tỉnh, Cô không mơ, nhưng phòng cô cháy xém, và tất cả gương trong phòng đều nứt toác.
Cô nhìn vào một mảnh gương, thấy một đôi mắt – vàng kim – không phải của mình. Nhưng rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu.
Ở Đồi Ánh Trăng
Leo – phân thân – đứng đó, giữa cánh đồng hoa ánh bạc.
Một bức tượng đá mới được dựng lên.
Khắc dòng chữ:
“Nơi đây ghi dấu thời khắc cả thế giới đã ngoảnh mặt… và một người đã không.”
— Tên: Leo
— Sinh: không rõ
— Mất: chưa từng
Sáng hôm sau, Liễu Sư Tử thức dậy trong trạng thái bình thường – không ác mộng, không đau đớn, không dấu hiệu gì lạ.
Chỉ có điều:
Phân thân đã biến mất.
Cô dò toàn bộ thư phòng, kiểm tra tầng ngầm, ma pháp phong ấn – tất cả đều nguyên vẹn, nhưng ma lực mà cô để lại trong phân thân… đã bị rút sạch.
“Không… điều đó là không thể. Không thể nào nó có ý chí tự do mà không có ta…”
Cô nhớ lại câu nói đêm qua:
“Ngươi phải nhớ. Nếu không, họ sẽ chết thật.”
Câu nói vang vọng như một lời cảnh báo – hay là tuyên chiến?
Một cô gái tóc trắng, áo choàng đen, mang đôi mắt vàng kim – giống hệt Leo trong giấc mơ – đang đi trên đường đất đỏ dẫn vào làng Ruen, nơi từng là căn cứ đầu tiên của Hội Mạo Hiểm Giả.
Người dân không ai nhận ra cô, nhưng mỗi khi cô lướt qua, cây cối rung nhẹ, linh lực dao động.
Một đứa trẻ vô tình ngã, trầy chân, cô chỉ cúi xuống chạm nhẹ – vết thương liền lại ngay lập tức.
“Cô là… trị liệu sư sao?” – người dân hỏi.
Cô gái mỉm cười, giọng nhỏ nhẹ:
“Tôi là Leo.”
Cự Giải nhận được tin có một cô gái trị liệu vừa xuất hiện tại Ruen – người có diện mạo trùng khớp đến kỳ lạ với Leo trong giấc mơ. Cô không chần chừ:
“Lần này... nếu thật là chị ấy, tôi sẽ không để chị biến mất thêm một lần nào nữa.”
Xử Nữ, khi đọc bản tin mật từ tai mắt ở vùng biên, đứng chết lặng.
“Leo… hay là… phân thân?”
Một ma pháp kính soi hồn được mở ra giữa phòng. Trong đó, Sư Tử soi thấy bản thể mình… và một cái bóng khác đứng sau lưng.
Cái bóng kia đang lớn dần lên, tách khỏi đường nét của cô. Gương mặt nó rõ nét hơn – chính là Leo như trong mơ.
“Ngươi không còn giữ được ta nữa, Sư Tử.” – Giọng nó vang trong đầu cô.
Sư Tử run giọng:
“Ngươi là ta.”
“Không. Ta là ký ức của ngươi – phần mà ngươi chối bỏ. Ngươi chọn sống bình yên, còn ta… ta gánh lấy phần chết.”
Phép thuật trong phòng vỡ vụn, gương nổ tung.
Sư Tử gục xuống, máu chảy nơi mũi, linh lực rối loạn.
“Không thể nào… mình tạo ra phân thân để ẩn mình… sao nó lại có… ký ức?”
Leo – không còn là phân thân, mà là một thực thể riêng biệt – bắt đầu tự mình tái lập Hội Mạo Hiểm Giả.
Không dựa vào quyền lực cũ. Không mang danh nghĩa chính thống.
Mà gọi những người từng mơ về cô đến một nơi duy nhất: Đồi Ánh Trăng – nơi cô từng chết trong giấc mơ.
Tấm thư gửi đến từng người chỉ có một dòng:
“Nếu các người còn tin vào Leo – hãy đến và nhìn thẳng vào ta. Ký ức không nói dối.”
Sư Tử tỉnh lại giữa đêm. Trong gương, Leo – phân thân – đang nhìn cô qua mặt kính.
“Ngươi có thể giấu ký ức.
Nhưng ngươi không thể giấu được ánh mắt của những người đã từng tin ngươi.”
Gương nứt toạc.
Sư Tử thì thầm, lần đầu tiên sau nhiều năm:
“Chẳng lẽ… ta thật sự từng chết một lần?”
Đồi Ánh Trăng – nơi từng xuất hiện trong giấc mộng về cái chết của Leo – giờ đây trở thành một nơi có thật. Gió nơi này mang theo mùi đất lạnh, tiếng thì thầm như vọng lại từ những năm tháng không tồn tại trong bất kỳ lịch sử nào.
Và tối nay, nó là nơi hội ngộ định mệnh. Cự Giải đứng bên cạnh Xử Nữ, ánh mắt vẫn đỏ hoe.Grendal – gầy đi, tay vẫn băng lại từ sau giấc mơ thứ hai.Trần Tương Mai, Bạch Dương, Bảo Bình, Song Ngư, Thiên Bình, Giai An, Liễu Hành… tất cả đều im lặng.Họ không hẹn mà gặp, nhưng đều bị gọi tới bằng cùng một giấc mơ.Trên tay họ, vết hoa văn giống nhau – một dấu ấn ma pháp không thể rửa sạch, giống hệt vết thiêu trên tay của Leo lúc chết trong mơ.
Cô đứng trước bức tượng đá, áo choàng đen, mắt vàng kim. Khi nhìn họ, nụ cười hiện lên – không phải vui mừng, mà là bình thản.
“Các người đến rồi. Tốt. Vậy là… vẫn còn ai đó tin vào ký ức.”
Grendal tiến lên, nhìn thẳng vào cô:
“Cô là Leo… hay là thứ gì khác đang mượn gương mặt của cô?”
Leo đáp:
“Tôi là Leo – phần đã chết mà các người không muốn nhìn lại.”
Xử Nữ siết tay:
“Leo đã chết trong giấc mơ đó. Chúng tôi đã thấy…”
“Không. Các người chỉ thấy phần các người chịu nhìn thấy.” – Leo ngắt lời.
Trong bộ y phục trắng, thanh thoát như một quý tiểu thư, nhưng khí chất không còn dịu dàng như trước. Đôi mắt cô -tím nhạt đầy dao động
Cả hai – Leo và Sư Tử – đứng đối diện.
Giống hệt nhau. Nhưng khác nhau hoàn toàn.
Một người mang ánh mắt từng chết.
Một người mang ký ức từng chọn quên.
Sư Tử:“Ngươi là phân thân của ta. Ta tạo ra ngươi để giấu đi phần không thể đối mặt.”
Leo:“Không. Ngươi tạo ra ta… để ta sống thay ngươi. Nhưng rồi ngươi chọn bình yên, còn ta phải chết. Một lần.”
Sư Tử:“Ta không còn nhớ quá khứ đó. Nó không thuộc về thế giới này…”
Leo:"Vì ngươi là người xuyên không. Và ta… là cái bóng của ký ức cũ. Nhưng ngươi không chỉ xuyên không… ngươi cướp lại sinh mệnh từ cái chết." Tất cả đều chấn động.
“Ta không thể nào… nếu ta là Leo… tại sao ta lại chọn sống, mà bỏ mặc tất cả?”
Leo ngồi xuống cạnh cô, lần đầu tiên không hờ hững.
“Vì sống là bản năng. Chết… là lựa chọn.
Ngươi quên, vì ngươi không chịu nổi tội lỗi.
Ta nhớ… vì ta không có quyền chọn quên.”
Cự Giải bước lên, nắm tay cả hai
“Vậy thì… cả hai người đều là Leo. Một người là máu. Một người là linh hồn. Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.”
Xử Nữ gật đầu, nghẹn ngào:
“Điều quan trọng là… chị đang ở đây. Và chúng ta đã tìm thấy nhau. Một lần nữa.”
Tượng Leo – đã đứng sừng sững từ lâu – nứt vỡ từ bên trong, phát sáng. Từ bên trong tượng, một mảnh hồn thạch bay ra — chính là phần ký ức bị phong ấn cuối cùng.
Leo và Sư Tử cùng chạm vào.
Một luồng sáng nổ bùng lên – rực rỡ hơn cả lần cô từng chết.
Và trong ánh sáng ấy, tất cả thấy một hình ảnh:
Leo – tóc ngắn, mặc trang phục từ một thế giới hiện đại – đứng giữa phòng bệnh, tay cầm quyển truyện tranh, mỉm cười.
Cô ấy đã từng là một người khác. Một ai đó… rất khác.
Và rồi mọi cơn ác mộng lại bắt đầu được tỉnh giấc. Sư Tử đang ngủ cạnh phân thân của mình, tay ôm trán lấm tấm mồ hôi.
"Gì vậy chứ? Mơ cái quái gì thế không biết?"
Liễu Sư Tử không biết cô là mơ lần đầu nhưng những kẻ còn lại đã mơ đến lần thứ hai và hậu quả thật sự như trong mơ.
"Mình vậy mà lại mơ thêm một giấc mơ khác sao?"
"Vậy là Liễu Sư Tử đang thật sự luyện tập thuật phân thân ?" Liễu Hành mở hé cửa phòng của Sư Tử đã thấy toàn bộ sự thật nhưng giấc mơ mà anh đã mơ thấy rốt cuộc là vì sao? Máu mũi từ mũi anh chảy xuống ngày càng nhiều khiến anh phải loạng choạng đi về phòng mình xử lí.
Đêm đó chẳng ai có thể tiếp tục ngủ được vì lí do sức khỏe. Cả thành phố lại được phen náo loạn khi mà giới quý tộc và mạo hiểm giả đua nhau bệnh tật. Có người đồn rằng họ làm điều xấu nên bị phản phệ.