Xuyên Không Ta Làm Chủ Vận Mệnh
6
Vũ hội dưới trăng
Ánh trăng rọi nhẹ qua lớp kính màu, đổ bóng nhạt trên thảm đỏ trong đại sảnh phủ Đồng gia. Mỗi cột trụ đều được quấn lụa lam thêu chỉ bạc, đèn chùm thủy tinh pha lê đung đưa lấp lánh, như những đóa hoa băng nở rộ giữa trời đêm. Vũ hội sinh nhật của Đồng Xử Nữ không chỉ là dịp để thân hữu sum vầy, mà còn là sự kiện trọng yếu của giới mạo hiểm giả thủ đô, nơi danh vọng và quyền thế hòa quyện như rượu quý ủ trong tàng lâu trăm năm.
Các thành viên cũ của Đồng Xử Nữ cũng tham dự tiệc mừng sinh thần của đồng đội cũ như Lập Tân, Trần Tương Mai và Cảnh Du đều đã có mặt. Họ chào nhau, nhưng mắt vẫn không ngừng hướng về cửa lớn.
“Chị Leo đâu rồi?” – Cảnh Du lên tiếng, tay cầm ly rượu vang trắng, ánh mắt lo lắng.
“Đội trưởng có gửi thiệp mời cả chị Leo. Không lý nào chị ấy lại vắng mặt vào ngày này cả. ” – Trần Tương Mai cau mày.
“Tôi nghe nói có quý tiểu thư nhà họ Liễu sẽ đến. Có khi lại là người quen của chị Leo đấy. Vả lại mọi người quên sau, vì tránh mặt đoàn trưởng mà chị ấy né cả việc vào sảnh hội đấy!” – Lập Tân vừa nói, vừa nhìn đồng hồ đeo tay, ánh mắt sắc như đang tính toán điều gì.
"Chắc có lẽ sợ tham gia sẽ gặp hội trưởng nên chị ấy không tham gia cũng nên." Cảnh Du vừa trò chuyện vừa tao nhã lắc nhẹ ly rượu trong tay.
Thượng khách lần lượt xuất hiện, người người vận xiêm y lộng lẫy, cử chỉ tao nhã mà ánh mắt lại không khỏi liếc về một hướng — nơi vị tiểu thư của Liễu phủ sẽ hiện thân. Từ trước tới nay, Liễu nhị tiểu thư vốn tiếng xấu đồn xa, nhưng không biết vì lý do gì mà gần đây lại vô cùng kín tiếng chỉ nghe đồn nàng hiện tại có cốt cách thanh tao, khí chất như lan, lại chẳng mấy khi lộ diện ở những nơi phồn hoa này như trước nữa.
“Liễu gia nhị tiểu thư sẽ đến thật ư?” — tiếng thì thầm vang khẽ giữa hàng lan can.
“Ta tưởng nàng chỉ là một hoa khôi thay đổi tính nết đã ẩn mình trong khuê phòng. Lại nghe bảo, gần đây nàng đau ốm, chẳng bước ra khỏi cửa suốt mấy tháng trời…”
Lúc ấy, tiếng nhạc khẽ chuyển điệu, tiếng chuông bạc lanh lảnh như chuỗi ngọc vỡ tan giữa trời. Cánh cửa đôi của đại sảnh chầm chậm mở ra, tiếng thị vệ hô vang:
— “Liễu nhị tiểu thư, tiểu thư Liễu Sư Tử sắp tiến vào trong hội trường .”
Không gian bỗng tĩnh lại trong chớp mắt. Bước ra từ cỗ xe khảm vàng, nàng mặc một bộ váy cổ cao màu hổ phách, thêu hình sư tử đang gầm, mái tóc tím nhạt uốn nhẹ như sóng lụa, vấn kiểu Vân Hoa, điểm một trâm ngọc xanh hình cánh chim. Ánh mắt nàng không lạc thần cũng chẳng ngạo mạn — mà lạnh nhạt, khôn dò, tựa hồ đã nhìn thấu bảy phần nhân tình thế thái.
Không ai trong số những đồng đội cũ từng thấy cô trong hình dạng này. Khí chất của một tiểu thư cao quý khác xa với người đồng đội mạo hiểm giả Leo cấp C hay cà khịa, hay cười phá lên mỗi khi Cự Giải lúng túng.
Đồng Xử Nữ — trong bộ lễ phục trưởng tử màu tím sẫm, đính huy chương của Liên đoàn — bước ra đón. Nàng khẽ cúi người, hành lễ theo lễ tiết quý tộc:
— “Tiểu thư Liễu, đêm nay được nàng quang lâm, vinh hạnh thay.”
Liễu Sư Tử cười nhẹ, chỉ hơi cúi đầu, cất giọng, điềm đạm nhưng có chút xa cách.
“Xin lỗi vì đến trễ.”
“Cô là... Liễu Sư Tử?” – Đồng Xử Nữ thoáng ngạc nhiên, ánh mắt lóe lên một tia suy tư.
“Rất hân hạnh, Đồng đội trưởng.”
Lời lẽ khéo léo, vừa giữ phép tắc, vừa không mất vẻ kiêu hãnh của người từng bôn ba nơi chiến địa với danh xưng "Leo" — mật danh mà không ít người trong đại sảnh từng nghe qua nhưng chưa từng thấy mặt.Nhưng lại khiến cho nhóm người đang có mặt nghi ngờ.
Phía sau, một vài người khẽ chau mày.Trần Bạch Dương đứng khoanh tay, khẽ nghiêng đầu:
“Lạ thật. Giọng nói kia... rất quen. Còn ánh mắt đó...”
Lục Thiên Bình nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ của Liễu Sư Tử – một món trang sức cũ kỹ mà Leo từng đeo trong các nhiệm vụ trước đây.
Ánh mắt Lục Thiên Bình, Đông Phương Bảo Bình thoáng động. Họ liếc nhau, chẳng nói gì, nhưng trong lòng đều cùng một suy nghĩ:
“Leo chưa từng nhắc đến cô tiểu thư nào là người nhà.”
Hồ Cự Giải nheo mắt, nhưng lại không nói gì – như thể đang đối mặt với một bí ẩn lớn hơn cả nhiệm vụ họ từng làm cùng nhau.
Còn Cảnh Du thì siết chặt ly rượu, mắt vẫn nhìn theo từng bước chân Liễu Sư Tử. Không biết vì sao vị tiểu thư này cho anh một cảm giác rất quen thuộc.
Chẳng ai hay, đêm nay — giữa tiếng vũ nhạc và lời chúc tụng — làn gió ngầm đang chuyển động. Kẻ che giấu thân phận, người mưu toan thế lực. Vũ hội tưởng chừng chỉ là khúc dạo đầu, nhưng thực chất lại là ván cờ âm thầm giữa quý tộc và mạo hiểm giả, giữa vinh quang và dối trá.
Và nơi góc tối cuối đại sảnh, một kẻ đeo mặt nạ bạc đang quan sát tất cả, tay xoay nhẹ ly vang đỏ như máu.
Tuyệt lắm. Câu chuyện đang bước vào phần cao trào với sự đối đầu ngầm giữa ánh sáng và bóng tối, thân phận bị che giấu và những mối quan hệ ràng buộc giữa các nhân vật. Mình sẽ tiếp tục câu chuyện theo phong cách quý tộc cổ điển, ngôn từ hoa mỹ, tinh tế, đậm chất kịch tính.
2. Bóng tối dưới ánh nến
Đêm đã về khuya, vũ hội dường như đạt đến khoảnh khắc rực rỡ nhất, nhưng cũng chính là lúc những điều ẩn khuất bắt đầu rò rỉ qua từng khe nến lập lòe, từng ánh nhìn sắc lạnh hơn lưỡi dao ẩn sau găng tay nhung.
Khi tiếng đàn hạc ngân lên bài Trăng Trên Lâu Đài Pha Lê, mọi ánh mắt lại một lần nữa bị hút về lối vào đại sảnh. Lần này không phải bởi một vị khách bất ngờ, mà là bởi... sự xuất hiện bên cạnh Liễu nhị tiểu thư — một thiếu niên tóc đen dài đến vai, ánh mắt trầm mặc nhưng ẩn chứa sự bướng bỉnh của tuổi chưa trưởng thành.
“Đây là… ai vậy?”
“Người trong hộ tống? Thân thích?”
"Vì sao bây giờ mới xuất hiện? Quen Liễu nhị tiểu thư sao?"
Chẳng ai dám hỏi lớn, bởi khí chất của thiếu niên này khiến người ta không thể dễ xem thường. Nàng nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, giới thiệu không chút do dự:
— “Xin được giới thiệu, em trai của ta — Liễu Giai An. Cũng là khách danh dự trong đêm nay. Có chút việc nên bây giờ em ấy mới đến, xin mọi người thứ lỗi."
Tiếng xì xào rộ lên khắp đại sảnh.
"Gì chứ?Liễu tam thiếu sao?"
Liễu Giai An — một cái tên chưa từng xuất hiện trên bất kỳ văn thư quý tộc nào. Tuy nhiên, ánh mắt cậu bé — sáng, sắc, và lạnh đến bất thường với một đứa trẻ — khiến nhiều người không dám khinh suất. Cậu không cúi chào, chỉ đứng yên, tựa như một bóng tối vừa biết đi, được dắt ra ánh đèn lần đầu.
Phía xa, Hoài Kim Ngưu chậm rãi xoay ly rượu, ánh mắt nửa cười nửa lạnh. Hắn nghiêng đầu về phía Trình Văn, người vẫn đang đứng lặng lẽ trong hàng khách dự tiệc.
“Liễu gia... lại còn có một đứa con riêng?” Hắn khẽ nói, giọng như gió đêm thoảng bên tai.
“Ngươi nghĩ sao, Văn?”
Trình Văn đáp mà không hề nhìn hắn:
“Cậu ta không đơn giản. Nhưng người chị càng nguy hiểm hơn. Ánh sáng càng chói, bóng đổ càng sâu.”
Hoài Kim Ngưu bật cười khẽ, nhưng ánh mắt sắc như thép khi dừng lại ở Liễu Sư Tử. Trong lòng hắn, những sợi dây bắt đầu đan kết. Hắn biết, nàng chính là người mà thế lực của họ đang tìm kiếm: Leo, kẻ đã phá tan sào huyệt của “Dạ Ảnh” phía Bắc. Chỉ là… nàng quá giỏi che giấu.
Và đêm nay, nàng dắt theo một đứa em trai mang dòng máu khác, đồng thời mang gương mặt... quá quen với những tài liệu mà hắn từng đọc. Hắn lờ mờ đoán ra, Liễu Giai An không phải một người thừa kế bình thường — mà là chìa khóa để mở một bí mật cổ xưa, thứ mà Thế lực Bóng Tối đang tìm kiếm bấy lâu.
Khi đồng hồ điểm mười hai nhịp, tiếng chuông ngân vang như tiếng gõ cửa từ số mệnh. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng hiếm hoi ấy, Liễu Sư Tử bỗng cảm nhận rõ một điều: mình đang bị quan sát — không phải bởi sự ngưỡng mộ, mà bởi sự soi mói của thợ săn.
Nàng liếc qua Kim Ngưu — ánh mắt hắn vẫn bình thản, nhưng lại mang mùi nguy hiểm.
Nàng liếc qua Trình Văn — một đồng đội cũ.
Không ai nơi đây biết Leo đang đứng trước mặt họ. Không một ai.
Ngay cả Xử Nữ, dù ánh mắt sắc bén như kiếm, cũng không thể xuyên qua lớp vải lụa lạnh lùng mà nàng đã quấn quanh thân phận mình suốt bao năm.
Nhưng nàng biết... không thể giấu mãi.
Không phải khi Trình Văn ở đây.
Không phải khi Kim Ngưu đang cười.
Cô biết họ nguy hiểm nhưng lại không thể phá hỏng bầu không khí này của bữa tiệc được, chỉ có thể thầm quan sát họ từ xa mà thôi. Lại nhìn đứa em trai của bản thân, cô không biết từ khi nào mà đứa trẻ này lại lớn nhanh như vậy nữa, lúc trước đáng yêu biết bao.
Bên ngoài đại sảnh, nơi bóng tối dày đặc không ánh đèn, một nhóm áo đen không huy hiệu đang lặng lẽ bao vây khu dinh thự. Những con chim đưa tin đã bị bắn hạ, ma pháp cảnh giới bị phong tỏa từng lớp.
Đêm nay không phải chỉ là vũ hội.
Mà là... cái bẫy.
3.Vũ khúc của phản bội
Tiếng chuông điểm mười hai vừa dứt, trong đại sảnh vẫn còn vẳng vang dư âm của tiếng đàn, tiếng cười và những câu chuyện khéo léo rót ra như rượu ngọt. Nhưng trong một khoảnh khắc tưởng chừng bình yên ấy, mọi thứ đột ngột dừng lại.
Soạt!
Một tiếng động sắc lạnh vang lên — như vải lụa bị xé toạc.
Tất cả quay đầu — và nhìn thấy hắn- một vị khách không mời mà đến- Trình Văn.
Hắn đã bước ra giữa sảnh, không một lời báo trước, áo choàng dạ tiệc rơi xuống, để lộ chiếc áo giáp đen thêu hoa văn của Thế lực Bóng Tối, tay phải cầm một song đao cong, ánh kim xanh ánh lên sắc chết chóc.
Gió lùa qua khung cửa mở hờ, thổi bay những ngọn nến, khiến bóng nàng kéo dài trên sàn như bóng của một con rắn lột xác.
Đồng Xử Nữ, lập tức giơ tay, ra hiệu cho toàn đội cảnh giác.
— “Trình Văn… ngươi làm gì vậy?”
Trình Văn không đáp ngay. Hắn chỉ nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên từng gương mặt đồng đội cũ: Cảnh Du, Lập Tân, Trần Tương Mai, rồi cuối cùng là Xử Nữ.
Hắn cười — một nụ cười vừa mỉa mai vừa bi thương.
— “Các ngươi thật sự nghĩ rằng... mình đang sống trong một giấc mộng đẹp sao? Sau bao nhiêu năm giết chóc, phản bội, máu và nước mắt… mà vẫn còn tổ chức tiệc, nhảy múa dưới đèn như thể chưa từng chôn xác ai dưới tuyết lạnh?”
Cả sảnh im phăng phắc.
Liễu Sư Tử vẫn đứng yên, tay nhẹ nhàng đẩy Liễu Giai An lui về sau mình, ánh mắt nàng tĩnh như nước lặng.
Xử Nữ hạ giọng, không còn ngữ khí của một đội trưởng, mà như một người chị cũ:
— “Chúng ta từng là đồng đội, Văn. Nếu có điều gì sai, chúng ta sẽ cùng nhau sửa…”
— “Sửa?” — Trình Văn bật cười. Lần này là cười to, đầy cay độc. — “Không, ta không cần sửa gì cả. Ta chỉ cần... công lý.”
Hắn giơ tay lên.
Từ phía ngoài cửa sổ, những chiếc mộc tiễn bọc bóng tối phóng vụt vào, xuyên qua bức tường ma pháp bảo hộ như thể lụa mỏng.
Một nhóm sát thủ áo đen từ Thế lực Bóng Tối ập vào đại sảnh.
Hét lên những mật khẩu cổ ngữ.
Đèn vỡ. Tiếng kim loại va chạm. Tiếng người kêu thất thanh.
Vũ hội hóa thành chiến trường.
Giữa cảnh hỗn loạn, Kim Ngưu vẫn ngồi yên, như một đế vương đang thưởng thức vở kịch bi hài mà hắn dàn dựng từ nhiều tháng trước. Hắn nâng ly, nhấp một ngụm rượu vang đỏ như máu, rồi khẽ thì thầm:
— “Bắt sống Liễu Giai An. Trình Văn, đã đến lúc.”
Và như nhận lệnh, Trình Văn xoay người lao tới, lưỡi đao chĩa thẳng về phía Liễu Giai An.
Ngay khoảnh khắc đó.
Một tiếng quát trong gió.
— “Tránh xa nó.”
Liễu Sư Tử động rồi.
Tay áo nàng xòe rộng, một luồng ánh sáng màu vàng kim bùng nổ từ lòng bàn tay. Hào quang của Trị liệu sư cấp C? Không. Không hề. Đây là thuật Quang Thuật Cao Cấp, bậc A+ trở lên, chỉ truyền trong các gia tộc cổ xưa nhất.
Xử Nữ kinh hãi. Cảnh Du trợn mắt. Trần Tương Mai đánh rơi vũ khí.
— “Cái đó là...! Không thể nào...!”
Và lúc đó, Kim Ngưu — lần đầu tiên — đứng dậy.
Ánh mắt hắn sắc như gươm. Không còn cười.
— “Leo…”
Liễu Sư Tử không chối. Nàng chậm rãi bước tới, đôi mắt như thanh gươm trong vỏ:
— “Đúng vậy. Ta chính là Leo.”
Giọng nói như lụa, mà cứng hơn thép. Sư Tử cũng không biết bản thân từ lúc nào lại có thể sử dụng thành thạo thuật ánh sáng và không biết từ lúc nào mà nội dung cốt truyện đang dần bị lệch hướng, phát hiện bí mật mới của em trai.
“Và đêm nay, nếu ngươi muốn chạm đến em trai ta... thì phải bước qua xác ta trước.”
Ánh mắt Lục Thiên Bình, Hồ Cự Giải và Đông Phương Bảo Bình thoáng động. Họ liếc nhau, chẳng nói gì, nhưng trong lòng đều cùng một suy nghĩ:
"Leo, ngươi quả thật không đơn giản..."
Chỉ riêng Trần Bạch Dương là nhướng mày, hừ nhẹ một tiếng, lầm bầm như gió thoảng:
“Giả dối, toàn là giả dối cả.”
4. Khi mặt nạ rơi rụng
Tiếng hô hoán vang lên như chuông báo tử, mảnh kính vỡ bắn tung tóe khắp sàn. Khách quý nhốn nháo, quý tộc hoảng sợ chạy tán loạn. Nhưng giữa hỗn độn đó, ba người vẫn đứng nguyên — như ba ngọn trụ thiêng đối đầu giữa trời sấm sét.
Trình Văn, trong bộ khải giáp bóng tối, lao đến với tốc độ như thiểm điện, song đao như hai nhánh của Tử thần.
Liễu Sư Tử, trong bộ váy dạ tiệc, chỉ nâng tay, và từ đó phát ra ánh sáng chói lòa, như nở rộ một đóa sen vàng giữa đêm đen.
Liễu Giai An, nép sau chị, đôi mắt cậu mở to, nhưng lần này không phải sợ hãi, mà là... thức tỉnh.
“Tàn ảnh Phi Đao!” – Trình Văn hét lên, tạo ra ba phân thân lẫn trong bóng tối.
Sư Tử không lùi, cũng không tránh. Nàng giơ tay, một vòng sáng hình thập tự xoáy quanh người, bật ra như cơn lốc.
“Thần Thuật – Quang Trảm!”
Ầm!!!
Ba phân thân tan rã như khói, Trình Văn bị đẩy lùi, song đao rạn nứt.
Nhưng chưa dừng lại, từ bên trái đại sảnh, một lưỡi roi bóng tối vút ra như rắn độc, tấn công Liễu Giai An từ phía sau.
"Giai An!" Sư Tử quay phắt lại, nhưng đã quá trễ để chắn.
Chính khoảnh khắc đó, cậu thiếu niên im lặng từ đầu đêm bỗng giơ tay ra, trần trụi không vũ khí.
Xoẹt.
Roi bóng tối bị cắt đứt giữa không trung.
Cả đại sảnh chết lặng.
Giai An không dùng vũ khí. Nhưng từ tay cậu vừa bắn ra một luồng kết giới ngược, không phải ánh sáng — mà là một loại năng lượng cổ xưa, kết hợp giữa khí và huyết mạch, bao phủ lấy người cậu như một long hồn ẩn thế.
Cậu ngẩng đầu, đôi mắt đổi màu — từ nâu sang vàng kim ánh ngọc, như mắt rồng cổ xưa.
“Tôi... là con của người đó.” Giai An thì thầm.
Liễu Sư Tử trừng mắt:
“An… đừng…”
Nhưng đã muộn.
Toàn đại sảnh rung chuyển.
Phía trên, Kim Ngưu cuối cùng cũng bước xuống bậc thềm ngà.
Mỗi bước đi như khiến nền đá kêu rên. Hắn không còn vẻ dịu dàng quý tộc, mà thay bằng một khí chất bạo vương. Áo choàng đen bị gió cuốn bay, để lộ phù hiệu của Hoàng gia Thế lực Bóng Tối: một con trâu mạ vàng đang húc gãy vương miện mặt trời.
“Đủ rồi.” – Hắn trầm giọng.
“Sư Tử, ngươi che giấu thân phận là Leo, rất giỏi.”
“Giai An, ngươi tưởng ngươi thoát khỏi máu mạch của phụ vương ta sao?”
“Ngươi là thế hệ thứ 13 của Dòng Huyết Long, kẻ được sinh ra để mở cánh cổng Tử Thiên.”
Mọi người như chết đứng.
Đồng Xử Nữ thì thầm:
“Giai An là... huyết thống của Bóng Tối?”
Cảnh Du lùi lại:
“Không thể nào…”
Sư Tử đứng chắn trước em trai, giọng nàng không còn nhẹ nhàng nữa:
“Hắn là em ta. Dù máu chảy trong tim hắn là gì, thì hắn vẫn là Giai An. Và ngươi – Kim Ngưu – dù là Hoàng tử, cũng không có quyền động đến hắn.”
Kim Ngưu cười, lần này là tiếng cười thật sự, vang dội và đầy đắc ý:
“Ngươi nói như thể... có thể ngăn được ta vậy.”
Rồi hắn rút thanh trường kiếm màu khói đen từ sau lưng, khảm ngọc tím, lưỡi kiếm vừa ra khỏi vỏ đã làm tường sảnh long lở từng mảng.
“Ngăn thử xem.” Kim Ngưu lạnh lùng nói, rồi tung người lên, chém thẳng một nhát xuống vị trí của Giai An và Sư Tử.
ẦM!!!!
Một cột sáng khổng lồ bắn lên giữa đại sảnh.
Mặt đất vỡ tung, cửa sổ nổ tung, mọi phù thủy bảo vệ quý tộc đều bị hất ngược ra xa.
5. Khi bóng tối có hình hài
Trận chiến giữa Kim Ngưu và Leo – Liễu Sư Tử khiến đại sảnh phủ Đồng gia như bãi chiến trường thứ thiệt.
Kiếm khí của Hoàng tử Bóng Tối mang theo sát khí trăm vạn linh hồn, va chạm với kết giới ánh sáng của Sư Tử tạo ra tiếng vang như thiên thạch rơi xuống đại địa.
Liễu Giai An, ở trung tâm của vòng xoáy, đôi mắt đã hóa vàng kim, nhưng vẫn gắng kiềm giữ cơn điên loạn trong máu mạch.
“Ta... không muốn... hại ai...” – cậu rít lên, giọng vỡ ra trong gió.
Trình Văn đứng ở một góc, cười nhạt:
“Đã mang huyết thống Long Tộc mà còn đòi làm người thường? Ảo vọng.”
Cảnh Du, Xử Nữ, Thiên Bình, Tương Mai... tất cả đều bị đẩy lùi. Không ai còn đủ sức chen vào giữa hai luồng sức mạnh cấp Thánh giả.
Bỗng nhiên...
Một âm thanh trầm trầm vang lên.
Không phải tiếng phép, không phải tiếng kim loại, mà là...
Tiếng bước chân.
Chậm rãi, chắc nịch, từ ngoài sân vọng vào giữa cơn tàn phá. Cứ như người ấy đang bước đi giữa cơn gió chết mà không mảy may quan tâm.
Sư Tử dừng lại. Kim Ngưu cũng khựng tay. Trình Văn lùi về phía sau một bước.
Gió lặng.
Một giọng nói trầm tĩnh như đêm sâu vang lên:
“Tiệc trà quý tộc mà ngươi cũng đập phá thế này, Kim Ngưu... cha biết sẽ rất không hài lòng đấy.”
Từ cửa chính, một bóng người bước vào.
Hắn không mặc giáp, cũng không khoác áo choàng nghi lễ, chỉ một bộ trường sam đen thêu hình Thiên Yết uốn lượn quanh trăng khuyết. Mái tóc dài như mực, ánh mắt lạnh lùng không có lấy một gợn sóng.
Hoài Thiên Yết.-Anh trai của Kim Ngưu. Người thừa kế chân chính của Thế lực Bóng Tối.Kẻ được gọi là “Hắc Hoàng” trong các truyền thuyết cổ cấm.-Đã xuất hiện.
Sư Tử cứng người.
Xử Nữ lùi hẳn về, giọng khàn khàn:
“Thiên Yết... hắn không thể ở đây... hắn không thể...”
Trước đây khi Hoài Kim Ngưu xuất hiện hoàng gia đã báo động đỏ rồi, cho đến khi Hoài Thiên Yết xuất hiện quốc gia lại càng vào thế phòng thủ hơn nhưng bọn họ lại chẳng ra tay. Bây giờ lại cùng nhau xuất hiện.
Hắn không ra tay, nhưng chỉ cần bước chân vào phòng, mọi pháp trận ánh sáng xung quanh sụp đổ.
Không cần phép, không cần đấu khí. Chỉ bằng ý chí.
Kim Ngưu nắm chặt chuôi kiếm, quay sang:
“Ca... Ngươi nói sẽ không can dự.”
Thiên Yết cười nhẹ, mà như vạn sợi sương đêm quấn vào da thịt:
“Ta không can dự vào trò chơi của ngươi. Nhưng một quân cờ quan trọng thế kia mà ngươi lại suýt đánh mất...” – hắn liếc về phía Giai An, ánh mắt không hề có một tia cảm xúc.
“Ta đến... để dắt nó về.”
Giai An rùng mình. Trong ánh mắt Thiên Yết, cậu thấy điều mà bất cứ đứa trẻ nào cũng sợ:
Cái nhìn của một kẻ đã không còn xem con người là người.
Sư Tử tiến lên một bước.
“Ngươi không được phép.”
Thiên Yết nghiêng đầu, như đang ngắm một vật sắp bị nghiền nát.
“Ngươi nghĩ ngươi là ai, Leo?”
“Ta là người sẽ kết thúc huyết thống của các ngươi.” nàng đáp, giọng run nhẹ, nhưng ánh mắt kiên định.
Thiên Yết giơ tay lên.
Không niệm chú. Không vung kiếm.
Chỉ là... giơ tay.
Toàn bộ trần đại sảnh nứt vỡ như đất cạn nước, cột đá gãy đổ, những phù thủy quý tộc ngất xỉu trong đau đớn. Cảnh Du và Trần Tương Mai bị đẩy lùi mấy trượng, máu miệng trào ra.
Kim Ngưu lùi lại, ánh mắt khó tin:
“Hắn... đã giải phong ấn.”
Sư Tử run rẩy. Nàng biết điều đó có nghĩa gì.
Thiên Yết đã không còn là con người.Trước đây hắn còn giả làm người hầu cho nhóm Sư Tử nữa, lúc ấy hắn là con người.
Nhưng hiện tại hắn là “Hắc Tâm Thể” cơ thể được luyện bằng bóng tối tinh ròng, mất đi cảm xúc, nhưng đạt tới quyền năng của bán thần.
Và rồi...
Giai An bước ra.
Không ai cản được cậu nữa.
— “Nếu ta là quân cờ... thì để ta... tự bẻ gãy mình.”
BÙM!!!
Một vòng hào quang đỏ vàng bùng nổ từ ngực Giai An, đánh bay mọi ma pháp trói buộc, thân thể cậu như long trảo cổ đại dần hiện lên, ánh sáng uốn cong không gian.
Giai An – Long huyết thức tỉnh.
Thiên Yết – Bóng tối nhập thể.
Leo – Thánh thuật cuối cùng chuẩn bị thi triển.
Và trong khi tất cả tưởng như đã đến đỉnh điểm...
Một giọng nói mơ hồ vang lên từ xa xăm, như vọng về từ một chiều không gian khác:
“Tử Thiên Môn... đang mở...”