Xuyên Không Ta Làm Chủ Vận Mệnh

8

Cái giá của một đòn ánh sáng

Thánh Di Tích phương Bắc – Vòng chiến tâm linh

Ánh sáng từ Sư Tử tái sinh còn chưa kịp ổn định thì Đoạn Bản Ngã đã tung cú đấm đầu tiên – cú đấm mang sức nặng của hàng vạn linh hồn từng từ bỏ chính mình.

“Ngươi nghĩ ánh sáng có thể cứu thế giới à?
Ta là kết quả của những kẻ từng nghĩ vậy.”

Sư Tử không né.

Nàng đưa hai tay lên, và gồng luồng sáng thuần khiết nhất – ánh của “trị liệu” hóa thành “hủy diệt”.

Lần đầu tiên, khả năng hồi phục được sử dụng như một vũ khí.

✦ Ánh sáng vốn để chữa lành, giờ đây chữa cho thực tại vỡ nát.
✦ Nơi nào hắn chạm đến, nàng hồi phục thực tại – để rồi xóa hắn khỏi đó.

Chiêu thức cấm – "Thái Dương Vị Ngữ"

Sư Tử xoay người một vòng, toàn thân rực lên như mặt trời thứ hai.

Mỗi sợi ánh sáng từ nàng không còn là tia ấm, mà là dao cạo xuyên tầng ký ức.

“Ngươi là hiện thân của phủ định bản thân?
Ta là cái giá của lòng tin.
Chúng ta đều tan rã vì niềm tin – nhưng ta chọn cháy.

Đòn đánh tung ra – một vòng nhật hoa khổng lồ xé gió, chém thẳng vào Đoạn Bản Ngã.

ẦM!!!

Không gian gãy làm đôi.

Cả bầu trời phía bắc Thánh Di Tích rực sáng như lửa trắng.

Đoạn Bản Ngã gào thét, toàn thân bị tẩy trắng khỏi cấu trúc bóng tối, từ chân hồn tới lõi ký ức.

Hắn tan rã.
Không còn tiếng nói.
Không còn bóng.
Không còn gì để quay về.

Nhưng... cái giá phải trả

Sau đòn đánh, Sư Tử gục xuống.

Một cánh tay linh hồn tan thành bụi.

Phần vai trái cháy đen, không còn ánh sáng.

Mảnh cơ thể linh hồn không thể tái cấu trúc – vì nàng đã dùng chính nguồn sáng sống của mình để thiêu kẻ địch.

Phân Thể trong nàng gào lên từ xa:

“Ngươi điên rồi!
Không ai hy sinh phần cơ thể linh hồn nếu chưa tuyệt vọng!
Ngươi muốn trở thành... gì? Một ánh sáng què quặt à?!”

Sư Tử thì thầm trong cơn đau:

“Ta không cần trở thành người.
Chỉ cần trở thành rào chắn giữa bóng tối và những kẻ vẫn còn sống.”

Mắt Xử Nữ dõi theo tất cả.

Từ vòng bảo hộ phía sau, Xử Nữ, vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được linh hồn mình, nhìn thấy tất cả.

Sư Tử tung đòn.

Sư Tử cháy.

Sư Tử không do dự.

Trong tim nàng – một cơn đau không rõ nguồn gốc bắt đầu chảy ra.

“Tại sao ta lại... thấy xót xa?
Đây là nỗi đau của ta... hay của nàng?”

Một tiếng nói trong đầu đáp lại – giọng của Leo:

“Không cần biết của ai.
Nếu ngươi không chịu được,
hãy lên... thay ta.”

U Minh Liên gào lên khi thấy Đoạn Bản Ngã bị thiêu:

“Ngươi sẽ phải trả giá, ánh sáng điên loạn!”

Nó hóa thành hàng ngàn mảnh gương, mỗi mảnh phản chiếu nỗi sợ sâu nhất của từng người trong đội.

Giai An thấy mình trở thành vật tế.

Xử Nữ thấy bàn tay mình đâm vào tim Giai An.

Liễu Hành thấy một đứa trẻ tóc đỏ gọi mình là “cha” rồi tan biến.

Sư Tử... không thấy gì. Vì nàng không còn sợ.

“Ta không còn đủ bản thể để sợ nữa.”
“Nhưng đủ để cháy thêm lần nữa.”

Nàng đứng dậy.

Không cánh tay trái.

Không vầng hào quang nguyên vẹn.

Nhưng ánh mắt như bình minh trên vùng đất từng bị lãng quên.

“Hỡi những kẻ là phần bóng còn sót lại trong ta…
Ta gọi các ngươi về lần cuối.”

Sư Tử giương tay còn lại, gọi “Chiêu Ẩn Linh Tàn” – kỹ năng chỉ có linh hồn mới dùng được: tập hợp những phần ánh sáng còn sót trong ký ức mọi người xung quanh.

Từ tim Giai An – ánh sáng của Quận chúa bùng lên.

Từ tâm trí Xử Nữ – linh hồn Leo gào thét.

Từ lòng kiếm Liễu Hành – hồn khí gia tộc tỏa sáng.

Ba dòng ánh sáng chảy về phía nàng.

Và Sư Tử… lại đứng lên lần nữa.

Kẻ bảo vệ ánh sáng – Kẻ gọi bóng tối – Và kẻ từng là ký ức

Thánh Di Tích Phương Bắc – Trong gương mù của U Minh Liên

U Minh Liên tan thành hàng ngàn mảnh gương, mỗi mảnh chiếu vào tâm trí đồng đội.

Nhưng giờ đây, không còn ai lùi bước.

Xử Nữ siết chặt chuôi kiếm, dù linh hồn Leo đang trỗi dậy trong nàng.

Giai An đặt tay lên Di Chúc, dẫn luồng sáng về phía Sư Tử.

Liễu Hành mở phong ấn gia tộc – lưỡi kiếm rực đỏ, mang hình thái của “Tội Khí Truyền Nhân”.

Và Sư Tử – không còn cánh tay trái, không còn hình dạng người – chỉ là ánh sáng sống đang cạn dần – bước tới.

“Ngươi muốn nuốt bóng tối của chúng ta?”
“Vậy thì hãy chết dưới ánh sáng bị nứt.”

Sư Tử rút một mảnh gương từ U Minh Liên, ép vào vầng sáng trái tim.

Gương vỡ. Ánh sáng xuyên.

Một cột sáng khổng lồ bắn thẳng từ tay nàng vào tâm xoáy của mảnh linh hồn phản chiếu.

U Minh Liên gào lên:

“KHÔNGGGGGG!!!
Ngươi không được phá gương!
Nếu gương tan… bản ngã không còn đường về!”
“Chính vì thế,” Sư Tử thì thầm, “ta đánh vào đó.”

Ánh sáng nổ tung.

Gương vỡ thành bụi sao.

U Minh Liên biến mất không để lại lấy một ký ức.

Nhưng ngay sau đó…

Không một dấu hiệu, khoảng không sau lưng Giai An rách toạc như vết dao cắt vải.

Hoài Thiên Yết – anh trai của Hoài Kim Ngưu – bước ra, tay cầm Nguyệt Giới, một thanh kiếm có chuôi là xương rồng hóa thạch.

“Ta đã tưởng... các ngươi sẽ làm tốt hơn.”
Hắn không thèm liếc xác của U Minh Liên.
Chỉ tiến tới Huyễn Tội Lệ.

Huyễn Tội Lệ run lẩy bẩy:

“Chủ thượng... tha cho ta... xin...”

Chỉ một nhát.

Không ánh sáng. Không máu. Không gào thét.

Chỉ là Huyễn Tội Lệ tan thành gió, như thể chưa từng tồn tại.

Sư Tử siết hàm, ánh sáng quanh nàng bắt đầu chập chờn.

Thiên Yết nhìn nàng – đôi mắt đen không đáy, không giận, không thù. Chỉ là... yên tĩnh.

“Ngươi đã chọn ánh sáng.
Nhưng ánh sáng của ngươi... cũng tự tay thiêu ngươi.”
“Về đi, Leo.”
“Chúng ta... vẫn còn chỗ cho ngươi.
Với dòng máu đó, ngươi thuộc về phía bóng tối – như đã từng.”

Cả đội chết lặng.

Liễu Hành: “Ngươi nói... cái gì?”
Xử Nữ – cầm kiếm: “Hắn đang nói dối... phải không?”
Giai An – giọng lạc đi: “Chị... chị từng là... người của chúng?”

Sư Tử không trả lời ngay.

Ánh sáng trong nàng... như muốn lụi.

Có thứ gì đó trong câu nói của Thiên Yết... khiến ký ức mờ xưa lục lọi trở về.

Một bàn tay lạnh, nắm tay nàng giữa ngục tối.

Một giọng nói quen – "Leo, nếu một ngày ngươi phải chọn, hãy chọn nơi ít đau hơn."

Có thể... nàng thực sự đã từng đứng phía bóng tối.

Hoặc tệ hơn – đã từng là thứ bóng tối không có tên.

Một mũi tên bạc xé trời.

Không nhắm vào ai – chỉ cắm giữa lòng đất.

Cả không gian run lên. Một giọng vang ra – như tiếng sáo qua đồi cỏ:

“Thứ từng là bạn ta…
…không ai được cướp khỏi tay ánh sáng.”

Từ vùng rừng phía Tây – một người bước ra.

Áo choàng xám tro, tóc bạch kim, đeo mặt nạ bán nguyệt.

Trên vai là huy hiệu khắc cung – Nhân Mã.

“Sư Tử. Leo. Ánh sáng. Bóng tối.
Bao nhiêu tên không quan trọng.
Ta chỉ biết –
Ngươi từng nói sẽ không để bất kỳ ai chết vì lựa chọn của mình.”

Sư Tử thì thầm:

— “...Ngươi... là…”

Giọng Nhân Mã mềm như nắng chiều:

“Bạn thơ ấu.
Người từng suýt chết vì ngươi cười.”

Thiên Yết siết kiếm:

— “Tên đó vẫn chưa chết à?”

Nhân Mã cười nhẹ:

— “Ngươi đã thử. Nhưng ngươi biết ta, phải không Thiên Yết?

Ta không chết – ta... chờ.”

Giờ đây, Thánh Di Tích có bốn thế lực:

Tàn dư nhóm Xử Nữ – tả tơi nhưng chưa gục

Thiên Yết – chính diện, trấn tĩnh, mang bí mật từ bóng tối

Sư Tử – đứng giữa – không ánh sáng, không bóng tối, chỉ là phần còn lại

Nhân Mã – trung lập, mang khí chất của ký ức và câu hỏi chưa lời đáp

Cán cân đang nghiêng.
câu trả lời sắp tới không phải là chiến đấu.
Mà là lựa chọn.
Chúng ta đã gặp nhau – Trước khi ta được sinh ra
Thánh Di Tích phương Bắc, sau khi U Minh Liên bị xóa sổ và Thiên Yết xuất hiện, mọi thế lực tạm dừng tay.
Vì kẻ vừa bước vào trận địa – Nhân Mã, người tự xưng là bạn thơ ấu của Sư Tử, đã khiến tất cả khựng lại.
Giai An thì thầm:
“Chị... có bạn thơ ấu nào trông như thế sao? Người đó trông còn trẻ hơn cả em.”
Liễu Hành cau mày:
“Chưa từng nghe tên này.”
Xử Nữ nắm chặt tay:
“Tôi... cảm thấy hắn không phải nói dối.”
Sư Tử nhìn Nhân Mã, mắt mở lớn – rồi bỗng rơi nước mắt, dù chưa hiểu vì sao.
“Ngươi là... Tư Hạo Nhân?”
Nhân Mã tháo mặt nạ.
Đôi mắt bạc xám lấp lánh – nhưng không phải của người thuộc thế giới này.
“Cuối cùng ngươi cũng nhớ rồi.”
“Leo – hay là 'Ôn Ly’, lính đặc chủng, Trái Đất – ngươi đã mất bao lâu để nhớ mình... không thuộc về nơi đây?”
Cả đội đều sững sờ.
Thiên Yết vẫn không biểu cảm, nhưng mắt khẽ nheo lại.
Liễu Hành siết chuôi kiếm.
Giai An lùi nửa bước.
Xử Nữ thở ra một hơi dài – như thể một phần ký ức trong nàng cũng đồng cảm với điều đó.
Sư Tử quỳ xuống, tay nắm ngực – ký ức bắt đầu vỡ tung như bão.
✦ Một lớp huấn luyện buổi chiều mùa đông
✦ Một cậu bạn trai cười ngốc nghếch, hay ăn vụng và bắn dây thun
✦ Một vụ tai nạn… khi làm nhiệm vụ
✦ Một giấc mơ kéo dài… mà cô chưa bao giờ tỉnh lại
Sư Tử thì thầm:
“Ta... không phải là ta.
Không phải con gái của Quận Chúa. Không phải thành viên của hội trị liệu.
Ta là một người bình thường…
Được đưa đến đây bằng một trò đùa của định mệnh.”
Nhân Mã bước lại gần, nhẹ nhàng nâng tay nàng dậy.
“Sau vụ tai nạn, chỉ có một linh hồn duy nhất sống sót – của ngươi.
Và không ai biết vì sao, hệ thống chuyển sinh đưa ngươi đến… thế giới này.
Nhưng linh hồn ngươi – quá mạnh, quá sáng – khiến cả thế giới thay đổi để thích nghi với sự tồn tại của ngươi.”
Sư Tử run run, nước mắt rơi:
“Tư Hạo Nhân... ngươi là...kẻ năm đó cứu ta... năm đó...”
Nhân Mã cười – một nụ cười rất đời thường, rất “trần gian”:
“Ừ. Người từng hỏi ngươi có ước mơ gì không đấy.”
Sư Tử bật cười trong nước mắt – một tiếng cười mềm và thật như lần đầu sau hàng trăm chương.
“Nhưng ngươi chết rồi mà...
Chết cùng vụ tai nạn đó.”
“Ta không chết,” – Nhân Mã đáp, mắt sáng lên –
“Chỉ bị giữ lại...
Và khi biết ngươi đã xuyên sang thế giới khác, ta cũng xin được theo.
Nhưng ta đến trễ 5 năm.”
“Ta không gia nhập ánh sáng, không đầu quân cho bóng tối.
Ta lập lời thề giữa không trung:
Sẽ là người duy nhất canh giữ bản thể của nhân đạo, ngăn ánh sáng thành độc, ngăn bóng tối thành quỷ.
Và… giữ cho ngươi vẫn còn nhớ mình là người.
Sư Tử nghẹn ngào.
“Ngươi… chờ ta suốt 5 năm chỉ để nói điều này sao?”
Nhân Mã nhẹ giọng:
“Không.
Ta chờ để hỏi…
Ngươi có còn muốn cùng ta học đại học Nhân Văn không?”
Thiên Yết, kẻ luôn đứng sừng sững như đá đen, mắt lóe tia sát khí.
“Một thằng ngu.
Một thằng ngu mà dám lôi ký ức nhân loại vào giữa chiến trường này.”
Nhân Mã quay sang, mắt vẫn cười:
“Chẳng phải điều khiến bọn ta mạnh hơn… chính là vì ta vẫn nhớ được mình từng yếu ớt thế nào sao?”
Ba phe giờ đối mặt:
Sư Tử: giữa ánh sáng, bóng tối và ký ức thật
Thiên Yết: sẵn sàng đưa nàng về thế lực bóng tối
Nhân Mã: chỉ muốn bảo vệ "người bạn cũ từng cười dưới tán bằng lăng tím"
Còn Xử Nữ – đứng bên ngoài, lặng lẽ nhìn cả ba.
Lòng nàng dậy sóng…
“Vậy ra… ta chưa bao giờ thực sự hiểu nàng.”
Thời gian tan vỡ – Định mệnh giao nhau
Giữa Thánh Di Tích – khi mọi bí mật đồng loạt bung ra, không ai ngờ thứ đầu tiên rơi xuống lại là ánh sáng của Sư Tử.
Nàng quỵ xuống – mắt lạc thần, linh hồn thoát ly – rơi vào cơn mê giữa các tầng ký ức.
Bên ngoài, ánh sáng quanh nàng tan chảy thành dòng, như sáp đèn cạn hết.
✦ Quá nhiều ký ức.
✦ Quá nhiều bản thể.
✦ Cô là ai – Leo? Ôn Ly? Con gái Quận Chúa?
✦ Hay chỉ là một linh hồn lạc vào thế giới không chào đón mình?
Thiên Yết nhíu mày, không còn giữ vẻ lãnh đạm.
“Hừm. Càng để lâu, càng nguy hiểm.”
Hắn giương tay – Nguyệt Giới phát sáng như lưỡi liềm của tử thần.
Một đường chém thẳng về phía Nhân Mã, kẻ đang cúi nhìn Sư Tử đang ngất lịm.
“Ta sẽ cắt ngươi khỏi lịch sử của nàng!”
Chỉ một cú xoay người, một bước nghiêng đầu, và ngọn gió xung quanh đổi chiều.
Mũi kiếm của Thiên Yết chỉ sượt qua lớp không gian gợn cong như lụa mỏng – bị lệch một góc bởi... cảm xúc.
“Ngươi vẫn nóng nảy như xưa,” Nhân Mã thở ra, giọng buồn bã.
“Không ai có thể giữ Leo bên mình cả đời.
Ta chỉ đến để nhắc nàng...
rằng dù nàng có là ai, từng là gì,
vẫn có người... không quên.”
Giữa lúc Nhân Mã định bế Sư Tử rời khỏi hiện trường, một tiếng kiếm rút vang lên – dứt khoát.
Xử Nữ bước tới, mắt bình tĩnh như chưa từng dao động.
“Nếu ngươi là quá khứ của nàng…
Thì ta... là hiện tại.”
Cả không gian ngưng lại.
“Ta không quan tâm nàng là Leo, là Ôn Ly hay là mảnh tàn của ánh sáng.
Ta chỉ biết –
chính tay nàng đã cứu ta khỏi cơn mất trí trong trận U Minh Liên.”
“Và nếu muốn kéo nàng đi, ngươi phải vượt qua ta.”
Nhân Mã nhìn nàng.
Lâu lắm.
Rồi gật đầu, giọng nhẹ:
“Ta hiểu rồi.
Một trái tim đang sống, sẽ luôn có lý do để đánh cược.”
Hai người... đối đầu.
Nàng rơi.
Qua các tầng mây. Qua những ký ức chưa từng sống.
Những dòng thời gian chưa từng chọn.
Những lời nói chưa từng dám nói.
✦ Một Viện trưởng trị liệu sư mỉm cười, dạy nàng niệm chú
✦ Một người đàn ông tóc đen hỏi: “Con gái, con có sợ không?”
✦ Một cậu bạn cười ngốc nghếch vẽ mèo lên tay áo nàng
✦ Một ánh mắt từ một thiếu nữ lạnh lùng: “Tên cô là gì? Leo à?”
Giữa mê cung, có một cánh cửa ánh xanh.
Nàng chạm vào.
Và thấy Giai An đang đứng chờ nàng trong đó.
“Chị tưởng chỉ mình chị xuyên không sao?”
Giai An... đang mặc đồng phục học sinh.
Và ánh mắt cậu – không phải của một đứa em đơn thuần –
Mà là ánh mắt của một người biết tất cả.
“Chị đến đây vì tai nạn.
Còn em... đến đây để kết thúc hậu quả của tai nạn đó.”
Sư Tử ngỡ ngàng:
— “Em... cũng từ Trái Đất?”
“Không. Em từ một dòng Trái Đất khác.
Nơi chị... là nguyên nhân khiến toàn bộ hệ thống chuyển sinh sụp đổ.”
Giai An cười, buồn:
“Chị là người sống sót duy nhất của một thế giới đã chết.
Nhưng cái giá để chị tồn tại... là hàng ngàn linh hồn khác không thể chuyển kiếp.
Em được đưa đến đây, không phải để bảo vệ chị.
Mà để... trừng phạt.”
Sư Tử đang mắc kẹt trong mê cung tâm linh
Xử Nữ và Nhân Mã sắp va chạm
Thiên Yết âm thầm tụ lực – chuẩn bị giết cả hai nếu cần thiết
Giai An... đang bước đến giải phong ấn dòng thời gian ngược
Trận địa Thánh Di Tích rung chuyển khi Xử Nữ rút kiếm, bước về phía Nhân Mã.
Không khí căng như dây đàn, ánh sáng phản chiếu trên lưỡi kiếm lạnh lẽo.
“Nếu ngươi là quá khứ của nàng, ta sẽ là hiện tại, và sẽ không để quá khứ đó kéo nàng đi,”
Xử Nữ tuyên bố, giọng sắc lạnh như băng.
Nhân Mã mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm:
“Ta chấp nhận. Nhưng người thua… sẽ phải từ bỏ cô ấy mãi mãi.”
Kiếm và cung giao nhau trong những tiếng va đập chát chúa,
nhưng cả hai đều không dùng hết sức để hạ đối phương – đây không phải trận quyết tử, mà là đấu trí và ý chí.
Xử Nữ dùng mọi chiêu thức đã học, kết hợp sức mạnh tinh thần.
Nhân Mã né tránh và phản kích bằng kỹ thuật siêu nhiên, chậm rãi dẫn dắt trận đấu.
Trận chiến là lời đấu tranh thầm lặng về sự chiếm hữu trái tim Sư Tử,
nơi quá khứ và hiện tại va đập quyết liệt.
Sư Tử đang trôi dạt trong mê cung ký ức, bị bao quanh bởi hình ảnh mơ hồ của thế giới từng tồn tại và những người thân yêu từng gặp.
Đột nhiên, Giai An xuất hiện với ánh mắt lạnh lùng.
“Ta sẽ giải phóng ‘Mệnh Lệnh Cấm’.
Thần Thời Gian sẽ đến, và nếu cần, sẽ xóa ngươi khỏi dòng chảy thực tại.”
Giai An mở rộng tay, triệu hồi một biểu tượng xoay tròn kỳ lạ lơ lửng trên không trung – ánh sáng xanh thẫm bủa vây.
Sư Tử hoảng loạn, cố gắng bám víu ký ức cuối cùng của mình, nhưng dòng thời gian bắt đầu co rúm và xiết chặt quanh nàng.
Trong lúc hỗn loạn, Thiên Yết bất ngờ quay dao đâm thẳng vào Kim Ngưu – người anh trai của hắn.
Kim Ngưu trợn mắt không tin, trước khi gục xuống trong vũng máu.
Thiên Yết lạnh lùng:
“Âm mưu của ngươi quá tham vọng, sẽ giết chết cô ấy.
Ta sẽ giữ nàng sống – không vì ánh sáng hay bóng tối, mà vì thế giới này cần nàng để cân bằng.”
Bóng tối bao phủ Thiên Yết, hắn biến mất giữa làn khói đen chỉ còn sót lại một lời nguyền:
“Sư Tử sẽ là người cuối cùng... hoặc kẻ đầu tiên... của kỷ nguyên mới.”
Cả hai cùng thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, nhưng quyết tâm không giảm.
Xử Nữ bất ngờ ra đòn mạnh mẽ, chạm vào vai Nhân Mã.
Nhân Mã lùi lại, gật đầu thừa nhận.
“Ta thua.”
“Ta từ bỏ quyền kéo cô ấy trở về thế giới này.”
Xử Nữ nhẹ nhàng thở ra:
“Ta sẽ không để quá khứ giết chết hiện tại.”
Khi trận đấu kết thúc, dòng thời gian quanh Sư Tử bắt đầu nới lỏng, nhưng Giai An vẫn kiên quyết.
Sư Tử chạm tay vào khuôn mặt Giai An:
— “Em... không thể.”
Giai An nhìn nàng, ánh mắt đầy mâu thuẫn:
“Phải. Nhưng ta sẽ không làm điều đó... nếu ngươi chứng minh được ý nghĩa sự tồn tại của mình.”
Bầu không khí căng thẳng dịu lại, nhưng mọi thứ chỉ là sự khởi đầu của những bước ngoặt tiếp theo.
Sư Tử sẽ phải vượt qua mê cung của chính mình, giữ lấy hiện tại và đấu tranh để bảo vệ những người cô yêu.
Bước ngoặt của định mệnh – Liên minh hay đối đầu?
Trong mê cung tâm linh đầy xoáy cuốn, Sư Tử dần thu thập lại mảnh ký ức rời rạc.
Nàng đi sâu vào thế giới của chính mình, đối diện những nỗi đau, sự mất mát và hy vọng.
Đột nhiên, bóng dáng Giai An hiện ra trước mắt – không còn là kẻ thù nữa, mà là người đồng hành không thể thiếu.
Hai người đứng trước ngã rẽ của số phận:
“Chị... nên chọn đứng bên em, hay tiếp tục đi một mình?”
Trong bóng tối sâu thẳm, Thiên Yết đứng giữa phòng tròn, ánh sáng xanh từ các linh vật run rẩy xung quanh.
Hắn khẽ cười, ánh mắt lạnh ngắt:
“Sư Tử không chỉ là chiếc cân bằng giữa bóng tối và ánh sáng… mà còn là con bài cuối cùng để chấm dứt cuộc chiến vĩnh hằng này.”
Hắn đưa tay, phóng ra luồng năng lượng đen ngòm, bắt đầu mở rộng quyền lực.
Bên ngoài mê cung, Xử Nữ không ngừng tra cứu tài liệu, ký ức cũ, tìm dấu vết về “Leo” – con người thật của Sư Tử.
“Nếu em ấy không phải là người này, thì là ai?
Tại sao nàng lại có sức mạnh lớn đến vậy?
Và điều gì đã khiến nàng quên mình?”
Nàng thắp một ngọn nến trên bàn, ánh sáng lung linh như tấm bản đồ chỉ đường.
Đột nhiên, một bóng người bước vào phòng họp của nhóm Xử Nữ.
“Tôi có tin không vui,” – giọng nói Trình Văn lạnh lùng vang lên.
“Kim Ngưu chưa chết. Ông ta đã hồi sinh bằng một sức mạnh hắc ám mới, và đang điều khiển một đội quân bóng tối lớn chưa từng thấy.”
Mọi người quay lại, ánh mắt kinh ngạc và lo lắng.
Mê cung linh hồn và âm mưu đen tối
Ánh sáng mờ ảo trong mê cung ký ức chập chờn như sương khói, từng mảnh vụn của quá khứ và hiện tại xoay tròn quanh Sư Tử. Cô đứng lặng giữa cơn bão ký ức, cảm giác bị giằng xé giữa những thân phận và thời gian khiến tim cô như bị bóp nghẹt.
“Giai An...” tiếng gọi vang lên yếu ớt giữa không gian u tối.
Bóng dáng em trai cùng cha khác mẹ hiện ra từ màn sương xanh, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại lấp lánh điều gì đó khó gọi tên. “Chị đừng sợ, tôi không đến để hủy diệt, mà để trao cho chị một lựa chọn cuối cùng.”
Sư Tử nghiêng đầu, đôi mắt sáng lên chút hy vọng, nhưng vẫn đầy nghi hoặc: “Lựa chọn gì?”
Giai An giơ tay, mở ra một cánh cổng thời gian xoay tròn như bánh xe quay cuồng. “Cánh cửa này sẽ đưa chị trở lại một thời điểm khác — một nơi mà chị có thể cứu hoặc đánh mất tất cả. Nhưng một khi bước qua, không thể quay lại.”
Ở bên ngoài, giữa không gian rộng lớn của Thánh Di Tích, tiếng kiếm va chạm rền vang xuyên qua màn đêm.
Xử Nữ và Nhân Mã đối mặt nhau như hai chiến binh bất phân thắng bại. Đôi mắt họ không chỉ chứa đựng quyết tâm mà còn là những nỗi đau và sự tiếc nuối sâu sắc.
“Ta không muốn đánh em,” Nhân Mã thở ra nhẹ nhàng, “nhưng nếu muốn giữ người ta yêu, ta không thể buông tay.”
“Vậy hãy cho ta lý do để chiến đấu,” Xử Nữ đáp lại, ánh kiếm lóe lên trong đêm tối.
Một trận chiến kiên trì bắt đầu, hòa quyện giữa sức mạnh và ý chí, giữa quá khứ và hiện tại, như hai dòng sông đổ về một biển cả không thể đoán trước.
Trong bóng tối sâu thẳm, Thiên Yết đứng trước chiếc ngai đá đen tuyền, bàn tay hắn chậm rãi đặt lên một chiếc hộp chứa quyền năng cổ xưa. Ánh mắt hắn lạnh lùng như băng, từng nhịp thở đều như tiếng đồng hồ đếm ngược.
“Hắn sẽ không bao giờ biết, kế hoạch lớn nhất của ta không phải là giết, mà là giữ cô ấy sống… để thế giới này, một lần nữa, đứng trên bờ vực của sự thay đổi.” Hắn cười khẩy, bóng tối cuộn lên như con rắn chuẩn bị tấn công.
Không khí trong phòng họp bỗng trở nên ngột ngạt khi Trình Văn bước vào. Đôi mắt anh ta ánh lên sự u ám và mệt mỏi.
“Kim Ngưu đã hồi sinh,” anh ta nói, “và sức mạnh lần này không thể xem thường. Ông ta đang xây dựng một đạo quân bóng tối, sẵn sàng đổ bộ xuống mọi thành phố.”
“Chúng ta sẽ làm gì?” Xử Nữ hỏi, giọng run nhẹ vì lo lắng.
Trình Văn nhắm mắt, thở dài: “Chúng ta phải tìm Sư Tử trước khi quá muộn… và nếu có thể, phải thuyết phục cô ấy đồng hành cùng chúng ta. Nếu không, thế giới sẽ chìm trong bóng tối vĩnh viễn.”
Trong mê cung, Sư Tử bước qua cánh cổng thời gian, từng bước chân vang lên như nhịp trống báo hiệu một sự thay đổi không thể đảo ngược.
Bóng tối bao quanh, nhưng trong tim cô vẫn cháy lên ngọn lửa quyết tâm.
“Dù quá khứ có là gì, dù tương lai có ra sao, tôi sẽ chọn con đường của chính mình,” cô thì thầm.
Và thế, hành trình mới bắt đầu.
Dư âm của vì sao rơi ✦
“Khi một linh hồn không còn thuộc về nơi nào, nó sẽ chọn trở thành ngọn lửa soi đường cho người khác.”
Thánh Di Tích, rạng sáng.
Cổng thời gian đã mở.
Quân đoàn bóng tối của Kim Ngưu tràn đến từ rìa rừng thiêng, bầu trời xé toạc bởi hàng ngàn lưỡi hái linh hồn.
Ánh sáng và bóng tối va nhau như sấm sét, trời đất rung chuyển.
Giữa tâm bão đó, Sư Tử – Leo – Ôn Ly đứng một mình, tóc bay giữa gió xoáy, ánh mắt bình thản.
Không còn loạn trí, không còn giằng xé.
Chỉ còn lựa chọn cuối cùng.
Trước mặt nàng là ba con đường:
Cùng Giai An quay về “Dòng thời gian gốc” – và để thế giới này sụp đổ
Giao linh hồn cho vị Thần Thời Gian để trả món nợ chuyển sinh
Hoặc… hy sinh bản thân để làm trục nối giữa hai thế giới, mãi mãi đứng giữa thời gian – không thể sống, không thể chết.
Nàng quay sang Giai An – đứa em trai mang định mệnh sát phạt:
“Em là người đến để hủy ta... nhưng ta là người chọn kết thúc.”
Sư Tử mỉm cười.
Không còn sợ hãi. Không còn trốn tránh.
“Ta không chọn ánh sáng, cũng không chọn bóng tối.
Ta chọn... trở thành vì sao dẫn đường.”
Nàng tiến tới trung tâm Thánh Di Tích – nơi giao nhau giữa thời gian, sinh tử và không gian.
Giơ tay lên, thắp sáng Linh Tinh Ấn – dấu ấn của linh hồn xuyên thế giới.
Từng ký ức ùa về.
Tư Hạo Nhân – Nhân Mã – người bạn đầu tiên, kẻ yêu thầm nàng giữa hai kiếp
Xử Nữ – người đã chiến đấu vì nàng mà không cần biết nàng là ai
Liễu Hành – người anh trai đã lặng lẽ bảo vệ suốt bao năm
Giai An – một đứa em từ số phận đối lập nhưng luôn tìm sự thật
Ánh sáng bùng lên, rực như bình minh cuối cùng của thế giới.
“Tạm biệt…
Cảm ơn…
Và tha thứ.”
Sư Tử tan vào ánh sáng.
Không còn thân xác.
Chỉ còn một vì sao – rực rỡ và lặng lẽ – xuất hiện trên bầu trời vào mỗi bình minh.
Xử Nữ đứng rất lâu dưới bầu trời ấy. Không khóc. Nhưng mỗi bình minh, nàng lại thì thầm:
“Em vẫn ở đó, phải không?”
Nhân Mã trở lại thế giới cũ. Trở thành giáo viên. Và mỗi lần dạy học sinh viết văn, anh lại nhắc:
“Có một cô gái đã dùng cả linh hồn để vá hai thế giới.”
Giai An biến mất sau trận chiến. Có người nói cậu đã được “đặt lại” vào đúng thời điểm cần thiết.
Có người khác lại nói… cậu trở thành người canh giữ thời gian mới, thay cho chị mình.
Thiên Yết?
Không ai biết hắn còn sống hay đã tan biến.
Nhưng đôi khi, những con quạ bay qua dãy núi phía bắc vẫn xếp thành hình trăng khuyết… như một lời hứa chưa trọn.
Leo – cái tên chỉ còn trong hồ sơ cũ của Hội Mạo Hiểm.
Liễu Sư Tử – nhị tiểu thư đã "mất tích" trong chiến tranh, không để lại gì ngoài một dải ruy băng.
Ôn Ly – một lính giải ngũ mãi chẳng có tương lai sau này vĩnh viễn không bao giờ có kết quả.
Nhưng mỗi năm, vào ngày thu phân, trên trời xuất hiện một vệt sáng băng ngang – ngắn ngủi nhưng chói lòa.
Dân gian gọi đó là:
Sao Leo – ngôi sao không bao giờ ngủ


Bạn cần đăng nhập để bình luận