Xuyên Không Ta Làm Chủ Vận Mệnh

2

"Phải!!" Sư Tử trả lời một cách vô cùng tự nhiên. Cô tuy là đã đọc qua cốt truyện và nội dung rồi nhưng suy cho cùng thì cũng không thể nắm rõ tình tiết của truyện này được. Chưa kể biết đâu khi cô xuyên vào thân thể này thì lại xảy ra hiểu ứng cánh bướm gì gì đó làm lệch quỷ đạo cốt truyện thì cô biết làm sao chứ

"Vậy...vậy có cần tôi gọi bác sĩ cho người không, thưa Nhị Tiểu Thư?" A Trân lo lắng cho Liễu Sư Tử nên vội vàng xin phép muốn gọi bác sĩ cho tiểu thư.

"Không cần!" Liễu Sư Tử cũng không chú tâm vào lời nói của A Trân cho lắm! Bây giờ cô chỉ muốn kiếm tiền mà thôi! Mấy thứ như sức khỏe bản thân thì dĩ nhiên cô chính là người hiểu bản thân mình nhất rồi. Gọi bác sĩ không khéo lại gây thêm phiền phức mà chẳng có ít lợi gì cho bản thân. Ông ta cũng chưa chắc có thể nói ra đúng tình trạng hiện tại của cô. Ưu tiên nhất vẫn là kiếm tiền.

"Gần đây có phiên đấu giá nào không? Hay nơi nào để kiếm tiền?"

"Hả??!!! Tiểu thư đang nói gì vậy?" Lần đầu tiên A Trân nghe tới chuyện tiền bạc từ miệng của Nhị tiểu thư.

"Ta không nhắc lại lần hai!" Liễu Sư Tử không hề muốn nhắc đi nhắc lại một việc quá nhiều lần.

"Nếu người muốn gì có thể đến tìm quản gia mà! Cần gì phải...Có, ở ngoài thành có vài nơi đang cần lính làm nhiệm vụ!" Đang nói thì bị một cái lườm của Sư Tử làm cho A Trân hoảng hồn mà nhanh chóng trả lời vào trọng tâm chính.

"Tốt, lát nữa ta có việc ra ngoài! Còn giờ thì cô đi lấy thức ăn khác cho ta đi, ta đói rồi!" Liễu Sư Tử rất hài lòng với câu trả lời này, tuy nhiên muốn kiếm tiền thì phải ăn no trước đã, người ta thường có câu "Có thực mới vực được đạo" quả thật không sai mà! Còn chưa kể cô quả thật đang rất đói nếu không ăn nữa e là sẽ ngất ngang mất.

"Vâng! Tiểu thư đợi tôi một lát!" Nói rồi A Trân vội chạy ra ngoài tìm thức ăn cho cô.

Còn Liễu Sư Tử lúc này lại cố nhớ lại tất cả tình tiết trong truyện, trong truyện có nói vào năm sinh nhật mười chín tuổi của cô,hình như đã xảy ra một việc gì đó nhưng chẳng thể nhớ nổi. Chính vì việc này mà tiếng xấu của cô lại bị dồn xa hơn.

Còn cả những nam phụ khác nữa chứ, sao tự nhiên lại quên bén hết thế không biết. Cô chỉ nhớ nổi vài người nữ phụ mà thôi!

Trong đó phải kể đến Đồng Xử Nữ, một trong những thiếu nữ tài năng của đất nước. Tuổi tuy còn nhỏ nhưng đã cùng cha ra chiến trường, chinh phục rất nhiều quái thú mạnh. Là một trong những người đạt đến cấp 6 của đất nước. Nghe nói trong gia đình cô rất được mọi người thương yêu, hoàn toàn trái ngược với Sư Tử. Nhưng tài hoa thì lại vô cùng đoản mệnh, theo thông tin thì trong một lần thực hiện nhiệm vụ với đồng nghiệp thì cô đã bị một trong những đồng nghiệp ấy phản bội dẫn tới cái chết khi còn rất trẻ tuổi. Cô nhớ không lầm hình như là lúc cô mười bảy tuổi thì phải, năm nay cô ta cũng mười bảy tuổi thì phải. Vậy tức là ngày chết của cô ta sắp tới.

Nếu đã để cô xuyên tới đây thì át hẳn có lí do, có lẽ cô nên can thiệp giúp đỡ cô ấy vậy. Nói không chừng sẽ tăng tỷ lệ sống sót của cô.

"Sao A Trân đi lâu như vậy vẫn chưa về nhỉ?.... À phải rồi, bây giờ đang là giờ dùng bữa của gia đình mà!" Bây giờ cô mới chợp nhớ hiện tại là giờ ăn của gia đình cô, mà cô từ sao khi bị mọi người biết không thể sử dụng ma pháp và triệu hồi linh thú của gia tộc thì liền bị họ cho ăn trong phòng. Nhưng đó là nguyên chủ của trước đây, còn cô thì lại khác.

Liễu Sư Tử ung dung đi đến phòng ăn, lúc này họ đang bàn đến việc nhập học Liễu Giai An, cậu bé đó chính là con của mẹ kế. Bình thường do sợ cô làm hại cậu nhóc nên mọi người rất hạn chế việc hai người gặp nhau.

Khi cánh cửa phòng ăn mở ra, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cánh cửa để xem ai lại to gan xông vào phòng ăn của họ.

"Sao cô lại tới đây?" Liễu Hành dùng ánh mắt không mấy thiện cảm hỏi Liễu Sư Tử.

"Mọi người chẳng phải đang dùng bữa sao? Tôi tới đây dùng bữa cùng!" Nói rồi Liễu Sư Tử rất tự nhiên mà kéo ghế ngồi xuống.

Lúc này cô mới để ý tới cái đầu nhỏ nhắn tóc ngắn ngủn ngồi trên bàn cạnh người mẹ kế của cô. Cậu nhóc nhỏ nhắn đến nỗi chỉ nhìn thấy được hai cặp mắt to long lanh.

Cha cô cũng chẳng cấm cô ngồi ăn cùng mọi người, chắc có lẽ vì ông ta cũng có người nối dỗi danh dự của gia tộc rồi nên cũng chẳng cần bận tâm tới cô nữa.

Mà cô cũng chẳng cần phải để tâm tới ông ta, vì cô bận sống cho bản thân mình rồi.

Cậu em trai Liễu Giai An dù có mấy lần bị cô quát tháo đến nỗi khóc lóc om sòm nhưng vẫn cứ lì đòn. Cậu bé lon ton chạy đến bên cạnh Liễu Sư Tử, hai tay chòm lên đòi ngồi cùng cô.

Mọi người thấy vậy thì vô cùng hoảng loạn, họ sợ cô sẽ lại đánh mắng tiểu thiếu gia nữa. Mẹ kế vội đi đến ngăn cản.

Xưa nay cô vốn rất thích những thứ dễ thương, mà cậu em của nguyên chủ lại vô cùng đáng yêu, cô không kiềm được mà dang hai tay bế cậu bé lên ngồi cùng mình.

Điều này làm cho đám người hầu và gia đình họ Liễu vô cùng bất ngờ. Nhưng cô thì cũng chẳng thèm để tâm tới họ mà ngồi gấp thức ăn cho đứa em trai nhỏ.

Cô từ nhỏ ở cả thế giới thật lẫn nơi này đều không nhận được tình yêu thương của gia đình. Sư Tử quả thật rất ngưỡng mộ Liễu Giai An có thể vô tư hồn nhiên như vậy. Phải chi cô cũng có thể như cậu bé thì thật tốt.Nhưng lại không vì vậy mà cô giống nguyên chủ, Ly Ly cô từ xưa đến nay luôn muốn dành những điều tốt nhất cho mọi người, đứa trẻ này cũng không ngoại lệ. Cô sẽ bảo vệ đứa trẻ nhỏ nhắn đáng yêu này an toàn khỏe mạnh lớn lên mà không cần phải lo về bất cứ thứ gì.

"Sư Sư à?" Người mẹ kế xưa nay luôn muốn thân thiết với Liễu Sư Tử nhưng luôn bị cô từ chối, cả con bà ta cũng vậy. Hôm nay vậy mà Sư Tử lại chủ động làm thân với con bà ta nên bà ta cũng muốn thử.

Nhìn thấy dáng vẻ của bà ta lại làm cho Sư Tử nhớ tới nguyên tác, dù cô có gây nên bao nhiêu phiền phức bà ta luôn là người âm thầm giúp cô. Ngay cả khi Sư Tử làm con bà ta mất mạng thì bà ta cũng không một lời trách móc, đến cuối cùng vẫn bị Sư Tử hại chết.

Nói ra mới thấy, Liễu Sư Tử mặc dù đáng thương nhưng cũng rất đáng trách. Nếu đã cho cô sống lại một lần nữa thì ngại gì mà cô không tận hưởng những thứ mà trước đây cô không có chứ?

"Có chuyện gì không m..mẹ!" Mặc dù từ mẹ gọi còn hơi ngượng nhưng cô cũng đã thành công gọi bà ta.

Nghe được từ "mẹ" từ cô làm cho tất cả mọi người vô cùng ngạc nhiên tập ba. Người vừa ngạc nhiên vừa vui nhất chắc có lẽ là Liễu phu nhân "Con...con cuối cùng cũng chịu gọi ta là mẹ rồi! Ta..."

"Người là vợ hợp pháp của Liễu lão gia, con gọi người như vậy cũng là chuyện bình thường. Đừng xúc động quá!"

"Liễu lão gia?!! Sao lại không gọi ta bằng cái khác mà gọi ta là Liễu lão gia!" Cha cô dù không mấy quan tâm cô trong thời gian qua nhưng vẫn muốn nghe tiếng gọi cha từ miệng của cô. Cũng đã mấy năm rồi ông không nghe cô gọi mình một tiếng cha.

"...Vài hôm nữa con sẽ ra ngoài!" Cô không trả lời mà chuyển sang nói trước một tiếng với ba người về dự định tới. Phải chi trước đây ông cũng nói như vậy thì nguyên chủ đã không như thế rồi. Bây giờ quá muộn cho nói này rồi, nếu nguyên chủ nghe thấy nói không chừng sẽ rất vui.

"Chị đi đâu vậy? Cho em theo với!" Liễu Giai An dùng hai bàn tay nhỏ nhắn của bản thân nắm lấy tay của Liễu Sư Tử, chớp chớp mắt muốn được đi cùng.

"Không được! Ở nhà ngoan ngoãn đi, khi về chị sẽ mua quà cho em!" Cô ôn nhu xoa đầu đứa em trai nhỏ của mình. Em ấy dễ thương như vậy, cũng không biết vì sao nguyên chủ lại nỡ ra tay với một đứa bé thế không biết?

"Em định đi đâu nữa? Đừng gây thêm phiền phức nữa được không?" Liễu Hành bấy giờ mới lên tiếng.

"Tôi đến để nói trước cho mọi người chứ không phải đến để xin phép anh! Còn nữa những chuyện ngốc nghếch như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa!" Nói rồi cô đứng phắt dậy bỏ vào phòng mình.

"Đứa bé này bao giờ mới chịu trưởng thành đây!" Liễu lão gia thở dài ngao ngán.

Khi về phòng thì cô đã thấy một bàn đồ ăn thịnh soạn do A Trân mang về. Cô thầm nghĩ 'A Trân này làm việc cũng nhanh đó chứ! Lần sau phải thưởng cho em ấy mới được!'

"Tiểu thư, người đi đâu từ nãy đến giờ vậy? Nô tì lo lắng cho người lắm!" Thấy Liễu Sư Tử đi vào, A Trân nhanh chóng chạy tới hỏi han ân cần.

"Cũng không có gì đâu! Ta đến nói chuyện với mẹ một chút thôi!" Cô đi đến bàn ăn nhưng cũng không quên kéo A Trân theo kiểu "Em ăn cùng ta đi!"

A Trân nghe vậy thì nhanh chóng lui về phía sau " Tiểu thư như vậy không nên đâu! Người nên dùng một mình thì tốt hơn!"

"Hửm?!! Em nói gì cơ? Em định chống lại lệnh của ta sao?"

"Em...em không dám!" A Trân không dám trái lại lệnh của Liễu Sư Tử vì sợ sẽ làm cô phật ý mà ra tay trừ khử bản thân nên nhanh chóng tuân lệnh.

"Vậy thì lại ăn cùng ta đi! Ta không nói em không nói thì không ai biết đâu! Việc này cũng chỉ xảy ra khi có ta và em thôi, không cần lo bị phạt!" Liễu Sư Tử thấy sự phân vân trên gương mặt của A Trân thì liền chắn chắn với ẻm ,chỉ khi như vậy ẻm mới chịu ăn cùng.

"Vậy...vậy cũng được ạ!" A Trân không ngờ từ lúc nhị tiểu thư tỉnh dậy sau khi bị phạt thì cứ như trở thành một người khác vậy. Nhưng cô lại càng thích tiểu thư như vậy hơn, vừa không phải chịu sự sỉ nhục của hạ nhân lại vừa có uy có quyền. Mà cô ấy của hiện tại lại rất tốt bụng hoàn toàn khác so với trước đây. Cứ như vậy mà kết thúc thêm một ngày bình yên.

Sáng sớm hôm sau Sư Tử đã vội đến gặp quản gia để lấy tiền đi mua vài thứ quan trọng cho vài ngày tới. Nhưng quản gia lại cứ muốn làm khó dễ cô, mãi không chịu đưa, cứ biện đủ lí do.

"Tiểu thư của tôi ơi! Tháng này chi tiêu của cô đã hết rồi!"

"Hết thì đi lấy thêm!" Liêu Sư Tử lạnh lùng đáp lời của quản gia.

"Không được đâu Nhị tiểu thư, mỗi một thành viên trong gia đình này đều có một chi tiêu nhất định, không thể lấy thêm đâu ạ!" Quản gia lại vô cùng không nghe lời mà mặc cả không muốn đưa chi phí cho Sư Tử.

"Được, ông không cho thì ta đi tìm mẹ!" Lười cãi mãi với ông ta nên Sư Tử dứt khoác đi tìm nữ chủ nhân của nhà mình cho lẹ.

"Nhị tiểu thư cô làm vậy có chút không thỏa đáng đâu!" Nghe Sư Tử nói sẽ đi tìm phu nhân lão quản gia có chút rén nhưng vẫn không chịu xuống nước.

"Ông không đưa thì ta đi tìm mẹ ta có việc gì mà không thỏa đáng!"

"Có chuyện gì mà không thỏa đáng vậy?" Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, Liễu phu nhân cùng đại thiếu gia đang đi dạo thì nghe thấy tiếng cãi vả trong phòng quản gia.

"Mẹ!" Sư Tử chỉ tiện miệng nói đùa ai mà dè bà ấy lại có mặt ở đây.

"Phu nhân, đại thiếu gia!" Lão quản gia thì cúi mình nghiêm nghị chào hai vị chủ nhân.

"Ha~ Thái độ của ông cũng thật phân biệt!" Liễu Sư Tử cười đầy khinh bỉ với lão quản gia.

"Em nói như vậy nghĩa là sao?" Liễu Hành đầy khó hiểu hỏi lại Liễu Sư Tử.

Nhưng cô chỉ cười mà không đáp. Còn Liễu phu nhân vừa nhìn là đã hiểu ngay.Sau khi Liễu Sư Tử bỏ đi thì bà nhanh chóng giúp cô loại bỏ chướng ngại này bằng cách chọn ra người quản gia mới.

Hôm sau bà cũng sai người quản gia mới đưa tiền đến cho Sư Tử. Cô ban đầu khá ngạc nhiên vì người quản gia mới này nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Như dự kiến của mình, vài ngày sau Liễu Sư Tử đã trang bị đầy đủ đồ đạc và bắt đầu đi tới nơi nhận nhiệm vụ của mạo hiểm giả.

Nơi này khá xa hoa, đây chính là nơi thứ hai mang đến cho cô sự bất ngờ trừ nhà của mình. Liễu Sư Tử ung dung đi tới quầy đăng kí, trước đó cô cũng không quên cải trang thành bộ dạng khác, mái tóc tím được cô biến thành màu đỏ thẫm, đồng tử cũng đổi màu. Ra ngoài tốt nhất không nên để người khác biết thân phận thật của bản thân thì tốt hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận