Xuyên Không Ta Làm Chủ Vận Mệnh
Khởi đầu
Ôn Ly- cô là một trong những thành viên xuất sắc đã xuất ngũ của quân đội. Do tính cách lạnh lùng và chán phải ngồi yên một chỗ nên sau khi xuất ngũ cô mãi chưa thể tìm được công việc.Khó khăn lắm mới được học muội Hàn Ninh tìm giúp một công việc.
Hôm nay cũng là ngày đầu tiên mà cô nhận việc làm vệ sĩ cho một nghị viên quốc hội. Mọi chuyện cứ như một khuôn mẫu thường thấy, đến nơi ở hộ tống đến nơi làm việc và đi gặp các nghị viên khác xã giao. Cứ tưởng công việc sẽ thuận buồm xuôi gió nhưng cô lại nhầm rồi, khi vừa hộ tống nghị viên ra tới xe thì đã bị tập kích, để bảo vệ mạng của nghị viên, cũng như công việc chính của mình mà cô đã hy sinh thân mình để che chắn cho ông.
"Nghị viên Tống, xin hãy cẩn thận!"
Vì che chở cho Nghị viên mà cô đã bị thương rất nặng, theo kinh nghiệm của mình thì cô biết mình đã bị gãy mấy cái xương sườn, thận cũng bị tổn thương nghiệm trọng, xem ra lần này cô khó mà qua khỏi rồi.
Thật chớ trêu thay khi mà ở chiến trường lẫn trong quân ngũ cô sử dụng đều là hàng thật vậy mà không hề hấn gì. Ấy vậy mà khi xuất ngũ lại phải chết vì thứ b*m tầm thường như vậy. Cô thật sự không cam tâm mà.
"Bản thân mình còn chưa sống đủ kia mà, cứ như vậy mà chết đi sao?"
Cứ tưởng đã chết nhưng khi vừa tỉnh dậy thì cô lại thấy mình đang nằm trong căn nhà kho cũ, tay và chân đều bị trói chặt. Nhưng cô cứ cảm thấy tay và chân mình có vẻ nhỏ hơn lúc trước rất nhiều.
Cô mau chóng trườn tới gần tấm gương gần đó để xem thì chợp hoảng hốt khi thấy bản thân trong gương. Gương mặt này cũng quá đổi xinh đẹp rồi, dù bị bụi bẩn che bớt nhưng vẫn có thể thấy đây là một mĩ nhân. Các đường nét trên gương mặt vô cùng hài hòa, mái tóc tím nhạt hòa lẫn cùng đôi đồng tử tím mộng mị này cũng quá xinh đẹp rồi đấy chứ. Nhưng đây đâu phải là cô đâu chứ? Rốt cuộc nơi này là đâu? Sao cô lại bị nhốt ở đây chứ?
Không đợi cô suy nghĩ lâu, cánh cửa của căn phòng đang nhốt cô bỗng được mở toang. Người bước vào là một thanh niên vô cùng tuấn tú, nhìn thì có vẻ bằng tuổi cô nhưng khí chất và thần thái này thì lại trên cô của hiện tại gấp trăm lần.
Người nam nhân đó dần cất tiếng uy nghiêm của mình. " Liễu Sư Tử! Cô biết lỗi của mình chưa?"
"Liễu Sư Tử!!!" Khi nghe cái tên này cô ngay lập tức nhớ đến cuốn tiểu thuyết mà một học muội đã tặng cho cô trước khi cô xuất ngũ.
Cuốn tiểu thuyết ngôn tình, với nam và nữ chính vô cùng xuất sắc. Nữ chính nổi tiếng với tài năng và giọng hát có thần hồn, khi năm tuổi đã triệu hồi được thần hồn. Còn nam chính là một trong "Thập mỹ!" ở trường Đông Kinh, gia thế hiển hách, vô tình chung tình với nữ chính. Trong lần đầu gặp mặt cả hai đã phải lòng nhau, yêu từ cái nhìn đầu tiên, tuy nhiên chuyện này lại bị em gái song sinh của nam chính là "Liễu Sư Tử" phá hoại. Nhiều lần xen vào chuyện tình cảm của anh trai song sinh và chị dâu tương lai.
Mà cô đây chính là người em gái độc ác ấy! Liễu Sư Tử được biết đến là một ác nữ chuyên làm chuyện ác, trái với vẻ đẹp mà cô được thừa hưởng từ dòng dõi. Cô ta không chuyện ác nào là chưa từng làm, trong gia tộc cô ta là người thừa hưởng nét đẹp tốt nhất của gia tộc nhưng lại chẳng có chút thiên phú ma pháp nào. Điều này cũng là một sỉ nhục lớn nhất đối với gia tộc nên địa vị trong nhà của cô nàng này cũng chẳng lớn mấy, có khi còn bị người hầu khinh bỉ. Đây cũng chính là lí do mà khiến cô ta vô cùng căm ghét anh trai song sinh của mình.
Nhưng thật chất bản tính của Liễu Sư Tử vốn không hề ác, cô ấy chỉ là quá cô đơn, ghen tị với người anh trai tài ba của mình. Cô cũng muốn được mọi người chú ý, cũng muốn nhận được dự yêu thương của ba mẹ nhưng tất cả chỉ là viễn tưởng của một mình cô. Mẹ cô mất từ lúc vừa sinh cô ra, cha lại không quan tâm con cái mà đi thêm bước nữa, anh trai cũng vì em gái không có tư chất mà tránh né. Vì vậy Liễu Sư Tử mới làm ra những hành vi như vậy chỉ mong có được sự chú ý của gia tộc. Tuy nhiên điều đó là quá ngây ngơ, họ chỉ coi cô là nỗi nhục của gia tộc mà thôi.
Chính những hành vi ngốc nghếch này mà Liễu Sư Tử đã nhận cái kết vô cùng thảm khốc. Bị chính gia tộc đưa vào phòng tối hành hạ tới thừa sống thiếu chết, đến cuối lại bị nam chính là người anh trai song sinh của mình chính tay thiêu sống. "Quả là một cô bé đáng thương!"
Mà cô của hiện tại là lúc phá hỏng buổi xem mắt đầu tiên của anh trai nên bị phạt ở nơi này. Bỏ đói ba ngày ba đêm.
"Lỗi?!! Tôi vốn không có lỗi gì cả! Muốn làm gì tùy anh!" Sư Tử ánh mắt không hề đặt trên người của người anh trai song sinh mà thản nhiên lên tiếng.
"Đúng là cố chấp mà! Nếu vậy cô cứ ở đây tiếp đi!" Nói rồi người con trai tên Liễu Hành lạnh lùng bước ra khỏi căn phòng, còn không quên dặn dò kẻ canh gác "Khi nào nó nhận lỗi mới để cho nó ăn cơm!"sau đó hắn ta đầu không ngoảnh lại vội vàng rời đi.
"Ha ha~ Cô thật là ngốc đó Liễu Sư Tử! Hắn ta như vậy mà cô còn mong chờ điều gì chứ?" Sở dĩ Ly Ly nói như vậy là vì lúc nãy khi Liễu Hành đi vào, trong lòng Sư Tử vô cùng vui mừng, có lẽ đây chính là cảm xúc của cơ thể cũ. 'Cô yên tâm ra đi đi! Tôi sẽ dành lại tất cả mọi thứ thuộc về cô, thay cô sống tốt quãng thời gian còn lại!'
Thầm nghĩ chắc có lẽ do tổn thương cộng với việc bỏ đói nên cô gái nhỏ này đã chẳng may ra đi đây mà!
"Đói và khát thật đấy!" Sư Tử cũng phải thầm trách móc những kẻ vô lương tâm kia, cô gái còn nhỏ thế mà đã bỏ đói như vậy rồi! Thử hỏi sau này họ còn nhẫn tâm như thế nào nữa chứ? Nhưng còn nước còn tát, cô nàng nhất quyết không chịu nhận lỗi.
Hai ngày sau, do mất quá nhiều nước cộng với việc bị bỏ đói nên Ly Ly đã ngất đi. Thấy vậy một trong số hai người canh gác vội chạy đi thông báo cho đại thiếu gia biết.
Lúc đó đại thiếu gia và lão gia đang bàn bạc việc liên kết với Đồng gia.
Tên canh gác vội vã chạy vào bên trong "Đại thiếu gia, nhị tiểu thư đã ngất xỉu rồi!"
Đại thiếu gia vô cùng tức giận khi bị cắt ngang như vậy " Hỗn xược, mi có biết ta đang làm việc không mà lại tự ý vào đây? Người đâu lôi hắn ta ra ngoài mau!"
"Khoan đã! Ngươi nói Nhị tiểu thư ngất xỉu là sao?" Liễu lão gia bây giờ mới chú ý tới việc dạo gần đây không nghe tin tức của Liễu Sư Tử.
"Cha à, lần trước em ấy lại gây chuyện lớn nên con đã phạt em ấy! Cha quên mất việc này rồi sao?" Đúng là Liễu Hành cũng bó tay với trí nhớ dạo gần đây của cha anh. Rõ ràng năm ngày trước anh đã báo với ông ấy sẽ phạt Liễu Sư Tử, vậy mà ông ấy lại quên mất.
"Vậy... cho bác sĩ đến khám cho nó đi! Đồng thiếu à, chúng ta tiếp tục bàn công việc thôi!" Sau khi bảo gọi bác sĩ tới thì Liễu lão gia cũng chẳng thèm đến thăm đứa con gái ấy mà tiếp tục bàn công việc với Đồng thiếu!
Đồng thiếu cũng chẳng ngạc nhiên về hành động này của Liễu lão gia, anh sớm đã nghe tiếng xấu của Liễu Nhị tiểu thư từ lâu rồi.
Bác sĩ cũng đến khám cho Nhị tiểu thư, lúc này ông ta mới để ý cô bé này, ngoài những danh tiếng xấu người khác dồn thì quả thật cô rất nhỏ so với những người cùng lứa. Thân hình gầy gò, gương mặt xanh xao, lộ cả xương sườn.
Nói là cô thường làm việc xấu vậy chứ thật ra cũng chẳng có gì, gần đây là việc cô tát thẳng nước vào đối tượng xem mắt của anh trai. Lần trước thì gây ồn ào ở thư viện khu phố và đa số khi cô nàng đi mua đồ đều không trả tiền chỉ có như thế thôi. Còn trong dinh thự thì chỉ nghe nói Sư Tử hay ăn hiếp người hầu.
Ông kê cho Liễu Sư Tử vài đơn thuốc bổ rồi dặn dò đôi chút "Nhớ cho tiểu thư các người ăn uống đầy đủ và nhớ uống thuốc đúng giờ nhìn cô ấy ốm yếu quá!" Căn dặn xong thì ông cũng rời đi.
Một lúc sau,Liễu Sư Tử cũng tỉnh dậy, cô rất ngạc nhiên khi thấy mình đang ở trong phòng.
Người hầu theo lệnh của lão gia cũng mang thức ăn đến cho cô nàng, tuy nhiên thức ăn hoàn toàn nguội lạnh không một chút dinh dưỡng nào, thứ này có khi cho chó, chó cũng chẳng thèm ý chứ. Còn cả cái thái độ quá quắt của cô ta nữa, thật quá đáng mà "Cô tên là gì?"
"A Trân! Nhị tiểu thư à, đến tên của tôi mà cô cũng quên là sao?" Cô ta dùng thái độ quá quắt mắng Sư Tử.
Thì ra cô ta chính là người dưới trướng của Liễu Hành phái theo giám sát mình đây mà. Trước đây nguyên chủ cũng đã biết cô ta là thuộc hạ của anh mình nên luôn răm rắp nghe theo không dám làm trái lời cô ta nhưng nay đã khác xưa rồi 'Hay cho một con chuột lại dám mắng cả chủ nhà, để ta xem mi như vậy được bao lâu!'
Sư Tử lấy một ít thức ăn đưa vào miệng ăn thử rồi lại phun ra, "Cái này mà gọi là thức ăn sao? Mau đưa ta cái khác!"
Thấy Sư Tử không biết nghe lời như vậy, cô ta lại lấy Liễu Hành ra làm cái cớ bắt cô phải nghe theo lời của cô ta "Nếu nhị tiểu thư lại không nghe lời như vậy thì tôi chỉ dành nói với đại thiếu gia việc này vậy!"
Nhưng vừa dứt lời cô ta đã lãnh ngay một cái tát, "Chó ngoan không cắn chủ nhưng xem ra ngươi không biết đạo lí này!"
"Cô...cô dám đánh ta?" A Trân ôm mặt đầy ủy khuất.
"Cô còn dám nói nữa? Cô có tin ta đuổi việc cô không?" Sư Tử đầy nhàn nhã ngồi cạnh góc vườn.
"Ha~ Cô dám sao?" Cô ta cũng thừa biết trong cái nhà này Sư Tử vốn không hề có chút uy quyền nào cả nên lời của cô ta nói có khi còn có quyền hơn cả cô ta.
"Ngốc nghếch!" Sư Tử nhàn nhã vẫy tay một cái, cô ta liền bị văng vào góc tường. Vốn trước đây Sư Tử cũng không hề biết mình có năng lực này. Lúc bị bắt cô không ngừng nghĩ về quá khứ của Sư Tử, điều này làm cho cô vô cùng tức giận vì quá bất công. Trong lúc ấy cô đã vô tình phát hiện ra bí mật này, rằng cô có thể sử dụng ma thuật một cách thoải mái mà không cần niệm chú hay cần tức giận gì cả.
Ả ta vô cùng ngạc nhiên khi biết Sư Tử vậy mà có thể sử dụng ma lực. "Nhanh như cắt cô ta lập tức định chạy đi báo tin này cho đại thiếu gia.
"Muốn chạy?" Sư Tử lại lần nữa vẫy tay khiến cô ta không thể cử động được.
Ả ta lần này mới biết sợ là gì, không ngừng cầu xin Sư Tử. "Nhị tiểu thư, xin
...xin cô hãy tha cho tôi! Tôi...t...tôi sau này không dám làm vậy với cô nữa!"
"Muốn ta tha cho ngươi cũng được nhưng ngươi phải hoàn toàn phục tùng ta, nếu không đừng trách ta tung tin đồn ác khiến ngươi mãi mãi không tìm được việc hoặc là...."Sư Tử đưa ta ngang cổ biểu thị ý nghĩa gì thì không cần nói cô ta cũng thừa biết kết quả. Liễu gia tuy không phải là gia tộc lớn nhất nhưng lại là gia tộc uy quyền nhất. Nếu trong dinh thự có người hầu chết thì cũng chẳng ai dám hỏi tội.
"T...tôi sẽ toàn tâm toàn ý nghe theo sự sắp xếp của tiểu thư."Cô ta đây cũng là lần đầu tiên thấy được dáng vẻ đáng sợ này của Nhị tiểu thư nên vô cùng sợ hãi, cô ta thầm nghĩ 'Người đáng sợ nhất không phải là người mạnh được mọi người biết đến mà kẻ đáng sợ chính là người thâm tàn bất lộ!'. Xem ra sau này muốn sống tốt nhất nên theo nhị tiểu thư.
Thấy được A Trân không có dáng vẻ chống cự nữa, Sư Tử mới giải trừ ma pháp cho cô ta. Cô đi đến bên cạnh tủ trang sức của mình định tặng A Trân một thứ gì đó nhưng khi nhìn lại thì trong tủ toàn những món đồ cũ kĩ không có mấy giá trị. Đã vậy chúng còn bị để lộn xộn nữa, thật là chướng mắt mà.
Liễu Sư Tử quay sang hỏi A Trân " Ta...hiện tại số tiền mỗi tháng của ta là bao nhiêu?"
A Trân có chút ngơ ngác, hình như từ lúc nhị tiểu thư tỉnh lại trí nhớ cũng bị mất đi thì phải " Để hạn chế tiểu thư ra ngoài gây rắc rối, lão gia chỉ cung cấp thức ăn cho người còn tiêu dùng hàng tháng thì cứ nói với quản gia, ông ấy sẽ cung cấp cho tiểu thư. Nhưng tiểu thư à, cô...có phải cô không nhớ những chuyện xảy ra trước đây nữa không?"