Xuyên Không Ta Làm Chủ Vận Mệnh

Chỉ là giấc mơ

Mọi người bỗng nhiên tỉnh giấc sau khi mơ thấy cơn ác mộng kinh hoàng kia, họ không biết vì sao nhưng nó lại có một cảm giác rất chân thật. Thậm chí họ còn tưởng nó đã thật sự trải qua với họ. Nhưng là bằng cách nào kia chứ?

"Ta sao lại mơ thấy giấc mơ kì lạ như thế chứ?" Hoài Kim Ngưu cùng Hoài Thiên Yết đang ở cứ địa bí mật của ma tộc vậy mà cũng mơ thấy chuyện kì lạ này và dĩ nhiên tất cả những thành viên khác Hồ Cự Giải, Đồng Xử Nữ, Hội trưởng, chị Hoàng Kì, Lục Thiên Bình, Lập Tân, Trần Tương Mai, Cảnh Du, Cô Song Ngư, Trần Bạch Dương, Đông Phương Bảo Bình, Trình Văn, em trai Liễu Giai An, anh trai Liễu Hành.

"Sao lại mơ thấy điều kỳ lạ như vậy chứ? Liệu có thế nào như trong mơ Liễu Nhị tiêu thư kia lại là Leo không?" Mọi người cùng có một suy nghĩ. Quả thật lúc trò chuyện với hội trưởng, chị Leo đã rất nhanh chóng bỏ về nhà mà không thèm đến hội nữa. Liễu Giai An và Liễu Hành thì lại càng hiểu rõ hơn hết Sư Tử đã thật sự đi ra ngoài một thời gian và không rõ tung tích. Có khi nào Liễu Sư Tử thật sự vào hội mạo hiểm giả và lấy danh xưng Leo không?

Đồng Xử Nữ thì lại bật dậy đi tìm ngay cuốn sách cổ trong thư viện của dinh thự.

"Quả thật mật danh Leo khi phiên ra thì thật sự chính là Sư Tử, khi mình hỏi về tên thật chị ấy cũng lấp liếm cho qua, có khi nào giấc mơ này chính là điềm báo cho tương lai sao này không? Chị ấy à không em ấy là người xuyên không?"

Một cơn gió lạnh thổi qua dinh thự Liễu gia. Bầu trời u ám, dù mới chỉ là sáng sớm.

Đồng Xử Nữ bật dậy khỏi giường, tim đập thình thịch. Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo ngủ. Mắt cô mở to, đảo nhanh quanh phòng, như thể vừa thoát khỏi một thực tại khác.

“Leo...... Hội Mạo Hiểm Giả... nhưng rõ ràng hôm qua mình còn đang ở thư viện, sao lại mơ được thứ đó?”

Dưới tầng hầm, nơi cất giữ những cổ thư đã bị phong ấn từ ba trăm năm trước, ánh đèn dầu lập lòe. Đồng Xử Nữ run rẩy lật từng trang sách phủ bụi. Mắt cô dừng lại khi đến một dòng chữ cổ:

“Leo – danh hiệu cổ ngữ phương Bắc, ám chỉ người Sư Tử, kẻ mang ánh sáng đến từ một thế giới khác...”

Cô lùi lại, thở dốc. Hình ảnh trong giấc mơ ùa về như sóng: một cô gái trị liệu sư hi sinh trong cuộc chiến – tên cô là Leo. Và khuôn mặt ấy... chính là Liễu Sư Tử, tất cả là thật sao? Từ khuya hôm qua khi mơ thấy giấc mơ ấy cô cứ như mơ rồi lại mơ vậy không tày nào nhận biết rõ đâu là ảo ảnh, đâu là sự thật.

Ở một nơi khác, giữa ngọn núi bị nguyền rủa, Hoài Kim Ngưu ngồi dựa vào tảng đá, ánh mắt đăm chiêu.

“Tại sao ta lại mơ thấy mình... rơi nước mắt trước một cô gái tên Leo? Tại sao cảm giác đó... như thể thật sự đã xảy ra?”

Bên cạnh anh, Hoài Thiên Yết vẫn đang trầm mặc. Trong ánh lửa lập lòe, ánh mắt Yết phản chiếu nỗi bất an chưa từng thấy.

“Cơn mơ đó không bình thường. Nó... như một ký ức bị cưỡng chế. Nhưng làm sao tất cả chúng ta lại có cùng một giấc mơ chứ?” Ý vị chỉ đứa em trai và tên phản bội Văn kia.

Grendal, hội trưởng Hội Mạo Hiểm Giả, tay vẫn còn run khi cầm cây bút lông. Ông đã mơ thấy Leo chết – một lần nữa. Nhưng lần này, chưa từng có Hội Mạo Hiểm Giả nào bị tan rã cả.

“Leo… sao cái tên đó lại hiện lên trong giấc mơ? Ta thậm chí còn chỉ từng gặp cô gái ấy một lần. Lần đó ta đã đưa ra đề nghị cô làm trị liệu sư mãi mãi của hội thế là phật ý đứa trẻ ấy. Nó ngoảnh mặt đi mà chẳng thèm nhìn lại.” Nhưng kỳ lạ là... ông vẫn nhớ được giọng nói của cô rõ ràng.

Liễu Giai AnLiễu Hành – hai anh em như thể là anh em sinh đôi – đã bắt đầu nghi ngờ từ khi Liễu Sư Tử biến mất.

“Em thấy rồi đúng không?” Hành nhìn Giai An.

“Ừ. Giấc mơ đó... em thấy chị ấy chết.” – Giai An thì thầm.

Họ đồng thanh:

“Liễu Sư Tử chính là Leo.”

Cảnh Du, Trần Tương Mai, Lục Thiên Bình, Trần Bạch Dương, Đông Phương Bảo Bình, Cô Song Ngư, Chị Hoàng Kì, Lập Tân, Trình Văntất cả đều đã mơ thấy cùng một cơn ác mộng. Cùng một trận chiến. Cùng một lời hứa chưa hoàn thành. Và một cô gái tên Leo, mang hình bóng Sư Tử.

Họ chưa từng nói chuyện với nhau về điều đó. Nhưng không ai phủ nhận – cơn mơ ấy như một phần ký ức mà họ chưa từng sống, nhưng lại nhớ rõ như lòng bàn tay.

Cô lật đến trang cuối của cuốn sách cổ. Dòng chữ bằng máu đã khô từ lâu hiện lên mờ mịt:

“Khi ánh sáng bị lãng quên, ký ức sẽ trở lại như lời cảnh báo.
Và nếu người mang tên Sư Tử thật sự đến từ thế giới khác…
Thì cái chết của cô ta không phải kết thúc, mà là khởi đầu của một vòng xoáy số mệnh khác...”
Đồng Xử Nữ rùng mình. Ngoài trời, một ngôi sao chổi lướt qua, vạch lên bầu trời đêm một vệt sáng đỏ như máu.
Cô khẽ thì thầm:
“Chị… là người xuyên không thật sao, Sư Tử?"
Tất cả ai cũng đều bị giấc mơ mà bản thân mơ thấy làm cho mất ăn mất ngủ duy chỉ có nhân vật chính là ăn no ngủ ngon chẳng hề mơ thấy hay biết điều gì.
Tại dinh thự Liễu gia, hoa mộc lan đầu mùa nở trắng trời. Những cánh hoa rơi xuống hiên, lặng lẽ như tuyết.
LIễu Sư Tử – người con gái luôn được nhắc đến như một dấu hỏi lớn trong giấc mơ của tất cả – đang an tĩnh ngồi thưởng trà trong sân đá, bên cạnh phu nhân Trình thị, mẹ kế của cô. Sau khi rời đi từ lần gặp hội trưởng ấy đã trở về dinh thư Liễu gia, chọn cách làm Nhị tiểu thư đoan trang cùng người mẹ kế của mình. Hàng ngày thưởng trà ngắm hoa, trải qua một chuỗi ngày bình yên trước khi trở lại hành trình làm mạo hiểm giả.
"Nhị tiểu thư càng ngày càng đoan trang." – Liễu phu nhân mỉm cười dịu dàng, tay nâng chén trà Bích La.
Sư Tử chỉ gật đầu, môi điểm nụ cười nhàn nhạt, như bao tiểu thư khuê các trong những câu chuyện cũ. Không ai biết rằng – cô đang tính từng bước cho một tương lai không hề an nhàn như vẻ bề ngoài.
Gần đây an nhàn là thế nhưng thật chất cô đang lén lút luyện tập phép thuật trong thư phòng khi không có ai làm phiền. Để tránh sau này bị nghi ngờ thì cô đã luyện thuật phân thân và cũng thử nghiệm rất nhiều lần. Thuật này khó thì cũng không khó nhưng để làm cho phân thân có thể hành động như bản thể gốc thì thật sự rất khó.
Khi đèn các phòng đều đã tắt, và sân sau vắng tiếng người hầu, Sư Tử lặng lẽ bước vào thư phòng phía Đông – nơi từng thuộc về cha cô.
Cô khoác lên người chiếc áo khoác dài bằng vải đen, kéo rèm kín lại, rồi thắp một vòng lửa ma pháp quanh phòng. Căn phòng lập tức biến thành trường luyện tập cách âm – thứ chỉ có những pháp sư cấp cao mới tạo được.
“Bắt đầu,” cô thì thầm.
Một vòng tròn ma thuật hiện lên dưới chân. Ánh sáng xoắn lại thành một vầng hào quang, rồi chia tách ra thành hai: bản thể và phân thân.
Phân thân của Sư Tử đứng trước mặt cô, giống cô đến từng cử động nhỏ – nhưng vẫn hơi cứng.
“Chuyển động trễ 0.3 giây...” – cô ghi chép lạnh lùng vào sổ da. “Biểu cảm chưa đủ linh hoạt. Giao tiếp đơn giản vẫn ổn, nhưng không thể xử lý tình huống ngẫu nhiên.”
Cô thử lệnh: “Ngồi xuống. Pha trà. Nhại lại giọng Liễu phu nhân.”
Phân thân làm đúng... nhưng ánh mắt nó vẫn vô hồn.
Sư Tử thở dài. “Không được rồi. Vẫn chưa đạt đến mức ‘tự vận hành’.”
Dù vậy, đây là lần thử nghiệm thành công thứ 17, và mỗi lần, phân thân lại giống bản thể hơn. Mục tiêu của cô không chỉ là luyện phép để bảo vệ bản thân – mà là để có thể hành động mà không bị ai phát hiện là mình rời đi.
Cự Giải bắt đầu mỏi mệt vì cơn ác mộng lặp lại Anh không thể ngừng nghĩ đến việc Leo – người chị trị liệu sư – có thể là một ai đó đang sống thật ngoài đời.Đồng Xử Nữ ghi chú từng chi tiết của giấc mơ, so với các văn bản cổ. Anh biết dòng này trong nhật ký:
“Nếu Leo thật sự là Liễu Sư Tử… thì tại sao chỉ chúng ta mơ thấy, còn cô ấy thì không? Hay cô ấy chính là trung tâm gây ra tất cả?”
Hội trưởng Grendal cho triệu tập cuộc họp khẩn cấp trong bóng tối, nhưng chỉ mời những người đã có cùng giấc mơ. Cuộc họp mang một chủ đề duy nhất:
“Làm thế nào để xác minh: Leo – liệu có tồn tại thật?”
Nhưng Sư Tử thì sao?_ Cô ăn ngon, ngủ kỹ, tâm bình khí hòa. Khi người khác đau đầu mất ngủ, cô lại thảnh thơi như đang sống ở một thế giới khác.
Có đôi lúc, cô ngồi giữa khu vườn, ánh mắt nhìn xa xăm... như thể đã từng thấy cái tương lai bi thương kia, nhưng lại không còn nhớ nữa.
Một người hầu từng nói nhỏ với nhau:
“Nhị tiểu thư dạo này lạ lắm. Cứ hay ngồi nhìn trời, không giống người sống trong hiện tại...”

Trong một đêm mưa, Sư Tử đang viết sổ ghi chép thì bất ngờ – ánh đèn ma pháp lóe sáng đỏ. Phân thân của cô – không theo lệnh nào cả – tự ý quay đầu nhìn cô chằm chằm.

“Ngươi làm gì vậy?” – Sư Tử hỏi.

Nhưng phân thân không trả lời.

Nó thì thầm bằng giọng lạ lẫm:

“Leo… họ đang nhớ đến ngươi.”

"Ngươi có thể nói được rồi sao?"

"Phải! Ngươi muốn ta nói gì? Hay làm gì?"

Dinh thự Liễu gia vẫn đẹp như tranh, tường trắng, mái cong, vườn trúc lao xao trong gió thu nhè nhẹ. Với người ngoài, nơi này chỉ là chốn danh môn quyền quý. Nhưng giờ đây, nó đã trở thành tâm điểm âm thầm của những con mắt từ khắp nơi đổ về – những người từng cùng mơ một giấc mộng đau thương, và mang trong lòng cái tên Leo.

Cô không xin gặp ai cả. Chỉ đứng ở đầu hẻm nhỏ phía Nam, nhìn qua hàng rào đá xám, nơi có thể thấy bóng lưng Sư Tử ngồi thưởng trà dưới giàn hoa giấy.

Xử Nữ không bước vào. Chỉ thì thầm:

“Cô sống rất yên bình… nhưng tôi không tin là cô không biết gì.”

Tay cô cầm một tờ giấy – là bản sao từ sách cổ ghi rằng:

“Người mang huyết mạch ánh sáng, linh hồn từng sống trong một kiếp không thuộc về thời đại này.”

Cô rời đi, nhưng đặt lại một bức thư dưới tảng đá gần cổng:

“Nếu cô là Leo, hãy đến chùa Hoa Lưu vào đêm rằm. Chúng ta sẽ nói chuyện, không ai khác biết.”

Lá thư này không trực tiếp đến tay Sư Tử mà là qua tay người hầu rồi lại đến tay anh em Liễu Hành và Liễu Giai An.

"Leo? Vậy là bọn họ cũng mơ thấy giấc mơ kia sao anh?" Liễu Giai An ngây ngô hỏi anh trai đan ngồi trong thư phòng ánh mắt xa xăm nhìn về phía nơi Sư Tử đang ngồi thưởng trà.

"Anh cũng không biết!"

Không như Xử Nữ, Hồ Cự Giải vào thẳng cổng, báo danh đàng hoàng.

Liễu phu nhân ra tiếp, ánh mắt thận trọng.

“Nhị tiểu thư không tiếp khách.”

“Ta chỉ muốn trả lại một món đồ,” Cự Giải mỉm cười, đưa ra một chiếc khăn tay – giống hệt chiếc khăn trị liệu mà Leo từng dùng trong giấc mơ.

Liễu phu nhân nhìn thoáng qua, rồi nhẹ nhàng gật đầu. “

Đưa cho ta, ta sẽ chuyển lại.”

Nhưng trước khi rời đi, Cự Giải nói một câu làm bà đứng sững:

“Phu nhân biết không? Mùi hương trà hoa mộc kia – cũng là mùi hương mà Leo thường dùng khi chữa trị.”

"Gì mà chữa trị chứ? Con gái ta không biết phép thuật, cậu có thể trở về rồi!"

Dù ngoài mặt bình tĩnh nhưng lời của chàng trai xa lạ kia khiến cho bà không khỏi phải suy nghĩ về tính cách những ngày qua của con gái bà. Từ lần bị nhốt kia, con bé như trở thành một con người khác vậy.

Ông không đến. Nhưng từ mái cao của một nhà trà đối diện, Trần Tương Mai – một thành viên của Hội – đang lặng lẽ ghi chép lại mọi hành động trong dinh thự Liễu gia.

“Nhị tiểu thư Liễu Sư Tử – không tiếp khách, ít ra ngoài, nhưng khí lưu quanh dinh thự dao động mạnh vào ban đêm,” Mai ghi chép.

“Có dấu hiệu ma pháp cấp cao, giống thuật phân thân. Chắc chắn không phải tiểu thư bình thường.”

Grendal đọc bản báo cáo và chỉ nói:

“Nếu cô ta không phải Leo, thì Leo cũng phải là một phần trong cô ta.”

Họ là người nhà, nhưng lại là người nghi ngờ sâu sắc nhất. Giai An, em trai hoạt bát nhưng thông minh, đã âm thầm thử truy vết ma lực trong thư phòng của Sư Tử. Nhưng mỗi lần đến gần, cậu lại thấy mờ mịt như có lớp sương chắn lại.

Hành – anh trai – thì khác. Anh tin Sư Tử có lý do khi rời đi.

“Em ấy không xấu. Nhưng... em ấy đang giấu thứ gì đó.”

Cả hai đã bắt đầu tránh mặt Sư Tử, sợ nếu hỏi thẳng – họ sẽ nghe được một câu trả lời mà họ không muốn chấp nhận.

Và giữa tất cả... Liễu Sư Tử vẫn bình thản.Sáng nào cô cũng pha trà hoa mộc, ăn điểm tâm với Liễu phu nhân, rồi đọc sách ở vườn.

Nhưng đêm đến – phân thân của cô càng ngày càng hoạt động độc lập.

Đôi lần, khi cô nhìn vào gương, phân thân bên cạnh không cử động cùng lúc. Mắt nó ánh lên một màu vàng kim, không phải tím như cô.

Rồi một đêm, khi cô đang luyện phép trong thư phòng, phân thân bỗng cười.

Lần đầu tiên.

Và nói:

“Họ đang tìm ngươi, Leo. Ngươi còn định giấu mình bao lâu?”







Bạn cần đăng nhập để bình luận