Xuyên Không Ta Làm Chủ Vận Mệnh

7

Kẻ đốt lửa bằng chính linh hồn

Cơn gió từ thân thể Liễu Giai An bùng phát như sóng thần, cuốn bay tất cả – kể cả Kim Ngưu. Trận chiến gần như rơi vào thế không thể kiểm soát, khi máu long cổ đại trong người cậu trỗi dậy, không còn bị phong ấn.

Cậu không còn là thiếu niên lặng lẽ theo chị đến yến tiệc.

Cậu là một sinh thể mang dòng máu Long Hoàng đời 13, với sức mạnh có thể thiêu cháy cả thành trì chỉ bằng một cái thở mạnh.

Và giữa tâm cơn bạo loạn, Hoài Thiên Yết vẫn đứng yên. Hắn nhìn tất cả như một kẻ đang quan sát thí nghiệm, đôi mắt đen không có một tia xúc cảm nào.

“Dòng máu thật đẹp...” – hắn nói.

“Nhưng vẫn chưa đủ để mở Cánh Cổng Tử Thiên. Cần một... ngọn đuốc.”

Ánh mắt hắn chuyển sang Sư Tử.

“Và ngươi, Leo, sẽ là ngọn lửa.”

Sư Tử không đáp. Nàng bước lên một bước, rồi hai bước.

Không còn là thiếu nữ trong váy dạ tiệc, không còn là tiểu thư nhà Liễu gia.

Mái tóc nàng tỏa ra ánh sáng như đang cháy. Mắt nàng hóa vàng như kim diệp. Và từ giữa trán nàng – một dấu ấn cổ xưa hiện lên:

✦ Thánh Ấn Chi Tâm ✦
(Ấn chú được truyền chỉ một lần trong một thế hệ – đánh đổi tuổi thọ và linh hồn để dẫn ánh sáng tuyệt đối vào thế gian.)

Cảnh Du hoảng hốt:

“Không... Leo! Đừng dùng thứ đó!!”

Xử Nữ lao đến, cố kéo nàng lại:

“Sư Tử! Nếu thi triển Thánh Ấn – ngươi sẽ...!”

Nhưng ánh sáng từ nàng khiến tất cả phải lùi lại.Họ biết từ Xử Nữ từng nói một khi sử dụng chú thuật này thì chỉ có một con đường duy nhất " Chết".

Mặt đất nứt ra, không phải vì sức mạnh, mà vì thanh tịnh. Bóng tối của Thiên Yết lùi dần, thậm chí cả lớp "Hắc Tâm Thể" cũng rạn vỡ từng mảng.

Thiên Yết cau mày lần đầu tiên.

“Ngươi định thiêu hủy chính mình... để ngăn ta sao?”

Sư Tử gật đầu.

Nàng quay lại nhìn em trai, đang quằn quại vì huyết thống biến dị, rồi nhìn Xử Nữ – đôi mắt băng giá nay lại ngập ngừng.

Cuối cùng, nàng nói:

“Ta là Leo.

Không phải vì ánh sáng trong ta mạnh, mà vì… ta chọn không để bóng tối giành phần thắng.”
Rồi nàng ngẩng đầu, thì thầm:
Cấm thuật Thánh Ấn – Luân Nhật Chi Tâm, Bạch Nhật Vong Hồn.
Toàn bộ phủ Đồng gia chìm trong ánh sáng trắng.
Không có sức nóng, không có lực xung kích.
Chỉ là... ánh sáng quá thuần khiết, khiến những kẻ mang bóng tối tự tan rã.
Trình Văn, đang chạy tới chém, gục xuống, khóc.
“Không... ánh sáng này... không phải để giết... mà để... tha thứ…”
Kim Ngưu che mắt, bị thổi bay.
Giai An ngã xuống đất, ánh long huyết trên người dịu lại.
Thiên Yết đứng yên, cơ thể rạn nứt như tượng đá. Hắn nhíu mày:
“Đây không phải là phép thuật. Đây là... quyết tâm.”
Một bóng trắng đứng giữa đại sảnh.
Liễu Sư Tử.
Nhưng tóc nàng đã bạc trắng, mắt mờ đục, và trái tim đã ngừng đập.
Nàng đã thiêu rụi tuổi trẻ, ký ức, và linh hồn mình... để thắp lên một lần ánh sáng duy nhất.
Giai An bò đến, ôm lấy chị mình:
“Chị... đừng đi mà... chị đừng mà…”
Xử Nữ quỳ xuống, tay run rẩy:
“Leo…”
Nhưng giữa phút ấy, một tiếng gãy vụn vang lên.
Thiên Yết, dù rạn vỡ toàn thân, vẫn đứng dậy.
“Ánh sáng của ngươi không giết được ta. Nhưng... đã chạm được. Lần đầu tiên... có người dám bước đến gần ta đến thế này.”
Hắn nhìn nàng – người đã thiêu cháy mình để ngăn hắn – và mỉm cười.
Lạnh lẽo. Nguy hiểm.
“Được thôi, Leo. Ngươi thắng ván này. Nhưng trận chiến thì vẫn còn... dài.”
Hắn biến mất.
Chỉ để lại một câu:
“Tử Thiên Môn... sẽ mở. Và khi đó, không chỉ ngươi – mà cả thế giới... sẽ quỳ xuống dưới...chân ta."
Liễu Sư Tử ngã xuống.
Thân thể hóa thành từng mảnh sáng nhỏ, không để lại máu.
Chỉ còn một mảnh lụa vàng cháy dở vương trên tay Giai An.
Tuyệt vời. Bạn chọn hướng “Anh trai Liễu Hành xuất hiện – hé lộ về một 'Di Chúc Ánh Sáng' cổ xưa”.
2.Người gõ cửa hoàng hôn
Sau khi ánh sáng trắng vĩ đại của Thánh Ấn tan biến, đại sảnh phủ Đồng gia chỉ còn lại tro bụi, vết nứt, và sự im lặng.
Leo – Liễu Sư Tử – đã tan vào hư vô.
Thiên Yết – Hoàng tử bóng tối – biến mất cùng lời đe dọa về Tử Thiên Môn.
Kim Ngưu – mang vết thương ánh sáng, lui vào bóng.
Giai An – ngồi bất động, ôm mảnh lụa vàng cháy dở, đôi mắt như kẻ đã mất đi vĩnh viễn một phần hồn mình.
Không ai nói gì. Ngay cả Xử Nữ – đội trưởng luôn lạnh lùng, mạnh mẽ – cũng không thể mở miệng.
Chỉ còn gió thu lang thang, như tiếng thở của người đã khuất.
Cho đến khi...
Cánh cửa chính, đã bị gãy đổ từ lâu, lại tự bật mở.
Gió ngừng. Mặt đất rung nhẹ.
Một luồng khí không phải ánh sáng, không phải bóng tối – mà là... sự sống.
Một người bước vào.
Không khoác giáp, không mang khí lực áp đảo.
Chỉ là một người đàn ông mặc trường bào lam nhạt, viền bạc, đôi mắt trầm tĩnh như đá ngọc ngâm dưới suối cổ.
Liễu Hành.
Con trưởng của Liễu gia.
Anh trai của Sư Tử.
Người bỗng nhiên biến mất không một tin tức nay lại xuất hiện.
Cảnh Du thốt lên, nghẹn giọng:
“Liễu... Hành?!"
Anh dừng lại trước tro tàn nơi em gái từng đứng.
Không khóc. Không run.
Chỉ lặng lẽ quỳ xuống, đặt tay lên tro, rồi rút ra từ trong áo một vật.
Một mảnh tinh thể mờ bạc, khắc những văn tự ánh kim cổ ngữ – chưa ai từng thấy.
Giai An nhìn thấy vật ấy thì khựng người.
“...Cái đó…”
Liễu Hành ngẩng lên.
“Là Di Chúc Ánh Sáng.”
Cả sảnh chết lặng.
✦ Di Chúc Ánh Sáng ✦
Là văn bản cuối cùng được để lại bởi Người Mang Ánh Bình Minh, vị Thánh Nhân đầu tiên, người đã phong ấn Tử Thiên Môn hàng ngàn năm trước bằng chính trái tim và linh hồn mình.
Chỉ những kẻ mang huyết thống ánh sáng thuần túy, hoặc đã hy sinh linh hồn để bảo vệ sự sống, mới có thể chạm vào di chúc ấy – và đánh thức Chìa Khóa Thứ Hai.
Liễu Hành cất giọng trầm tĩnh:
“Sư Tử đã thiêu hủy bản thân. Nhưng linh hồn em ấy... chưa tan biến.”
“Thánh Ấn mà em ấy kích hoạt không chỉ là Cấm Thuật.”
“Đó là cánh cửa dẫn về nơi lưu giữ 'Linh hồn hộ vệ' – Heartvault.”
Giai An run rẩy:
“Chị ấy... vẫn còn đâu đó?”
Liễu Hành gật đầu.
“Nếu chúng ta... giải mã được Di Chúc Ánh Sáng, và đến được Heartvault trước khi Tử Thiên Môn mở, thì có thể... đưa chị em trở về.”
Xử Nữ xiết chặt tay, giọng khàn:
“Vậy... đây là phần truyền thừa mà gia tộc các người giữ bí mật suốt hàng thế kỷ?”
Liễu Hành quay sang, đôi mắt không giận cũng chẳng lạnh:
“Đúng. Nhưng giờ thì... không còn là bí mật của riêng nhà Liễu nữa.”
Anh quay về phía Giai An, đưa mảnh tinh thể cho cậu:
“Em là người duy nhất có thể giải mã nó.
Mang trong mình cả long huyết cổ đại lẫn hơi thở ánh sáng từ chị em, em... là giao điểm của hai thế giới.”
“Em là Người Gánh Vận Mệnh.”
Giai An nhìn mảnh tinh thể, như nhìn một phần còn lại của thế giới đang hấp hối.
Cậu nắm chặt nó. Đôi mắt lần đầu không còn ánh sợ hãi.
“Được.
Nếu còn cơ hội đưa chị trở về…
Nếu còn cơ hội chặn đứng cánh cổng ấy…”
“Thì dù là ánh sáng hay bóng tối, em sẽ bước đi.”

Liễu Hành gật đầu.

Từ tay áo, anh lấy ra một bản đồ cổ, đánh dấu ba vị trí:

Di tích của Thánh Thể – nơi cất giữ câu đầu của Di Chúc

Rừng Mặt Gương – nơi giam giữ mảnh linh hồn đầu tiên của Sư Tử

Cổng Tử Thiên – Hạ giới – đang dần hé mở

Chuyến hành trình kế tiếp bắt đầu.

Không còn là vũ hội. Không còn là che giấu.

Chỉ còn lại niềm tin mong manh, cùng lời hứa:

“Ta sẽ thắp sáng lại ánh bình minh mà chị từng đốt lên."
3. Giấc mộng giữa linh hồn
Nơi ấy không phải địa ngục.
Cũng không phải thiên đường.
Chỉ là… một không gian vô tận được dệt bằng những mảnh ký ức chưa hoàn chỉnh – trôi lơ lửng giữa hư vô, tựa những chiếc lá chết mùa cuối thu.
HeartvaultKho Khóa Linh Hồn.
Không ai biết ai đã tạo ra nơi này.
Chỉ biết rằng mọi linh hồn từng thiêu đốt chính mình để bảo vệ sự sống đều để lại một mảnh ký ức tại đây – như một tàn dư của nguyện ước.
Và nơi sâu nhất của Heartvault... có một luồng sáng đang dao động yếu ớt.
Đó là cô gái với mái tóc tím rối loạn, đang nằm bất động giữa một cánh đồng hoa không hương, không gió.
Sư Tử.
Không còn là Leo. Không còn là trị liệu sư. Không còn là nhị tiểu thư.
Chỉ là linh hồn bị thiêu rụi, nay được một phần ánh sáng dẫn dắt về nơi tận cùng của lãng quên.
Và rồi… nàng chuyển động nhẹ.
Một giọng nói mơ hồ vang lên giữa không gian:
“Ngươi chưa quên…
Nên ngươi vẫn còn...”
Ánh sáng tụ lại, tạo thành một thiếu nữ mờ ảo, với gương mặt giống hệt Sư Tử – nhưng mắt màu bạc, tóc trắng, và ánh nhìn như gió tuyết.
"Sư Tử Bản Ngã – Phân Thể Ký Ức."
Nàng mỉm cười, dịu dàng nhưng lạnh lẽo:
“Chào mừng ngươi... về với chính mình.”
Sư Tử ngồi dậy, giọng yếu ớt:
“Đây là đâu... ta... đã chết rồi mà...”
“Phải. Thân thể ngươi đã rời khỏi thế gian.
Nhưng linh hồn ngươi bị chia tách.
Một phần – tan vào ánh sáng.
Một phần – bị Di Chúc giữ lại, vì trong ngươi có thứ… chưa thể tan biến.””
Sư Tử hoảng hốt:
“Giai An!”
Bản Ngã mỉm cười:
“Không. Cậu bé vẫn sống.
Điều chưa thể tan biến trong ngươi… là một ký ức bị phong ấn.
Một sự thật... mà chính ngươi đã buộc bản thân quên đi.”
Sư Tử cứng người.
Từ phía xa, không gian bắt đầu rụng xuống như giấy mục. Những khung ký ức mở ra như màn sương:
Một cậu bé bị xích trong lồng sắt, máu long rỉ ra từng giọt.
Một người đàn ông khoác áo choàng đen, đưa tay cắt sợi huyết mạch của Giai An.
Một thiếu nữ quỳ giữa tuyết, cầu xin một kẻ... đứng trong bóng tối.
“Xin ngài... hãy tha cho đứa bé. Ta sẽ làm bất cứ điều gì.”
Sư Tử nhận ra giọng đó.
Là mình.
Và kẻ đứng trong bóng tối…
là Hoài Thiên Yết.
Phân Thể Bản Ngã cất giọng:
“Ngươi đã quỳ xuống trước hắn.
Đã bán đi nửa ánh sáng của mình.
Đã… giao kết với Thiên Yết, đổi lấy mạng sống cho Giai An- năm cậu bé mới chỉ 6 tuổi.”
Sư Tử lùi lại, mặt trắng bệch:
“Không... không thể... ta…”
“Ngươi không phản bội ánh sáng.
Ngươi chỉ làm điều mà một người chị sẽ làm.”
Nhưng cái giá... là khủng khiếp.
Một nửa ánh sáng của nàng bị Thiên Yết phong ấn, trói chặt vào Cánh Cổng Tử Thiên, trở thành một trong những chìa khóa sống để mở cánh cửa.
Nếu không lấy lại được phần ký ức và năng lực đó...
Ngay cả khi Giai An giải mã Di Chúc,
họ cũng không thể khép cánh cổng lại.
Phân Thể đưa tay ra:
“Ngươi có thể chạm vào ký ức này –và trở lại.
Nhưng... sẽ phải nhớ lại tất cả.
Kể cả sự nhục nhã khi quỳ dưới chân kẻ thù, kể cả lời thề ngươi từng hủy.”
Sư Tử nhắm mắt.
Lặng một lúc.
Rồi mở ra.
Đôi mắt nàng sáng trở lại – rực rỡ và quyết liệt như lần đầu nàng cầm kiếm.
“Ta là Sư Tử.
Ta không bao giờ nguyện chết một nửa.”
Nàng chạm vào ký ức.
Toàn bộ Heartvault rung chuyển.
Ở thế giới thực, khi Giai An cầm mảnh tinh thể, bỗng một tia sáng từ phương Bắc phóng thẳng lên trời.
Liễu Hành ngẩng đầu:
“Em ấy đã... tỉnh lại.”
“Một phần linh hồn đã thoát khỏi Heartvault.”
Xử Nữ siết chặt chuôi kiếm:
“Vậy thì... chúng ta vẫn còn hy vọng.”
Từ phương xa, nơi ranh giới giữa cõi linh hồn và thực tại, giọng nói Sư Tử vang vọng:
“Giai An... hãy đến tìm ta.
Trước khi ánh sáng cuối cùng tan biến.”
3.Bóng tối thấy ánh sáng lần nữa
Hắc Cung – nội điện sâu nhất trong Thế lực Bóng Tối, nơi ngay cả những cận thần cũng không được phép đặt chân.
Nơi ấy, Hoài Thiên Yết ngồi trên ngai đá đen, ánh mắt khép hờ như thiền định.
Bỗng một âm thanh vang lên – không phải tiếng động, mà là rung động từ trong linh hồn.
Hắn mở mắt.
“Leo...”
“Ngươi đã dám trở về.”
Cả gian điện chấn động. Vô số ma pháp trấn giới bốc cháy. Các đại tướng dưới trướng lập tức quỳ rạp.
“Điện hạ, có chuyện gì?”
Thiên Yết đứng dậy.
Áo choàng đen tung lên như màn đêm tràn đến chân trời.
“Heartvault đã nứt. Mảnh linh hồn của Leo đã thoát một phần.”
“Nếu để ngươi ấy hoàn hồn… Tử Thiên Môn sẽ bị chặn.”
“Ta... không cho phép điều đó.”
Hắn giơ tay, gọi về Ba Cánh Đen – ba kẻ mạnh nhất trong bóng tối, từng được tạo ra từ ba tội lỗi cổ đại: Phủ Định – Nuốt Chửng – Phản Bội.
“Hãy tìm Heartvault.
Hủy mảnh linh hồn ấy.
Hoặc... bắt nó về.”
Cùng lúc đó, tại Heartvault, bên trong Cánh Đồng Trắng Không Tên
Sư Tử đứng giữa một đồng hoa ánh sáng chết, cạnh Phân Thể Bản Ngã.
Trước mặt nàng, ba cánh cổng ký ức mở ra – tượng trưng cho ba phần linh hồn bị chia tách:
Trí Tuệ – nơi giữ những bí mật về Di Chúc và giao ước với Thiên Yết.
Tình Cảm – nơi lưu lại tình yêu, nỗi sợ, và đau đớn từng bị quên.
Ý Chí – phần quan trọng nhất, nhưng... đã bị đánh cắp.
Sư Tử cau mày:
“Ý chí... đã không còn ở đây?”
Phân Thể gật đầu:
“Phần đó... hiện đang trú ngụ trong một người còn sống.
Một người đã vô thức mang phần hồn của ngươi suốt hơn 7 năm.”
“Và nếu ngươi muốn hoàn hồn, thì...”
“Phải lấy lại phần hồn ấy.
Nghĩa là: người đó sẽ chết.
Sư Tử siết chặt tay.
“Là ai?”
Phân Thể nhìn nàng rất lâu.
Rồi nhẹ nhàng đáp:
Xử Nữ.
Sư Tử chấn động.
“Không... ngươi đùa sao? Tại sao lại là...”
“Bảy năm trước, khi ngươi quỳ xuống trước Thiên Yết và hiến một nửa linh hồn, một phần ý chí cuối cùng của ngươi – mảnh hồn chống lại định mệnh – tách ra và trú vào người gần nhất có thể mang nó.
“Khi ấy, chỉ có Xử Nữ – người ngươi từng tin tưởng nhất.”
“Nàng không hề hay biết. Nhưng trong suốt bảy năm qua, mảnh linh hồn đó đã... thay đổi cả tính cách và lựa chọn của nàng.”
Sư Tử thì thào:
“...nên nàng lạnh lùng, cô độc như vậy... Là ta...?”
Phân Thể gật đầu.
“Nếu ngươi muốn trở lại, trở thành một thể hoàn chỉnh để đối đầu với Thiên Yết, thì ngươi cần nó.
Và khi ngươi lấy lại...
Xử Nữ sẽ ngừng thở.
Sư Tử nhìn bàn tay mình – giờ chỉ còn 1/3 linh hồn.
Trí Tuệ và Tình Cảm có thể lấy lại từ ký ức.
Nhưng Ý Chí… là một mạng người.
Và không phải ai xa lạ – mà là người đã bảo vệ nàng âm thầm suốt bao năm.
Nước mắt trào ra – lần đầu tiên kể từ khi nàng bước vào Heartvault.
“Làm sao ta có thể sống... nếu cái giá là nàng?”
Nhưng không có nhiều thời gian.
Từ bên ngoài Heartvault, cánh cửa thứ 7 vừa vỡ tung.
Bóng tối tràn vào – Ba Cánh Đen đã đến.
Heartvault sắp sụp đổ.
Sư Tử phải lựa chọn ngay:
✦ Lựa chọn sinh tử ✦
Tự tay rút lại phần Ý Chí từ Xử Nữ – trở về hoàn hồn, chấp nhận giết nàng
Từ chối trở lại, tiếp tục hy sinh bản thân, để ánh sáng còn sót lại sống trong người khác
Tìm một cách thứ ba – chia nhỏ linh hồn để đánh đổi với số phận – nhưng chưa ai từng sống sót khi làm vậy
4: Chẻ linh hồn – Ngọn nến ba đầu
Heartvault, tầng thứ 7 – Khu Gương Linh
Sư Tử đứng giữa một biển gương vỡ. Mỗi mảnh phản chiếu một đời sống nàng chưa từng sống:
– Một Sư Tử trở thành trị liệu sư huyền thoại, chưa từng biết đến máu.
– Một Leo chưa từng là Liễu nhị tiểu thư, chỉ là kẻ lang thang vô danh.
– Một cô gái từng không phải chọn giữa mạng sống và tự trọng…
Nhưng tất cả chỉ là bóng.
Còn nàng – vẫn chỉ là một linh hồn thiếu mất ý chí, đang đứng trước ngã rẽ cuối cùng.
Phân Thể Bản Ngã – đang yếu đi từng giây – lên tiếng:
“Cửa Heartvault sắp sụp.
Không có ý chí, ngươi không thể quay lại.
Không có linh hồn hoàn chỉnh, ngươi không thể cản Tử Thiên Môn.
Và nếu không chọn ngay… ngươi sẽ tan biến.”
Sư Tử nhắm mắt.
Trong tim, một giọng nói khe khẽ:
“Mình có thể giết nàng – một người chẳng hề thân thiết chỉ gặp và là đồng đội vài lần. Nhưng từng mảnh kí ức bên Xử Nữ làm nàng phải phân vân.
"Chỉ là một cái tên – Xử Nữ.”
Nhưng bên trong linh hồn… lại thì thầm khác:
“Dẫu chỉ gặp nàng không lâu..
Dẫu chỉ lướt nhau trong một vũ hội.
Nhưng trong đôi mắt nàng – ta thấy ánh phản chiếu của mình.”
Và thế là nàng chọn điều chưa từng có tiền lệ:
Chẻ linh hồn.
Không lấy lại Ý Chí trọn vẹn, cũng không tan biến.
chia phần linh hồn còn lại của mình làm ba phần bằng nhau:
✦ Một phần để duy trì sự sống còn mong manh của bản thân
✦ Một phần để đánh thức "ánh phản chiếu" trong Xử Nữ – mượn ý chí không phải của nàng mà là nhờ nàng
✦ Một phần để gửi vào Giai An – truyền lại “khả năng tự thiêu rụi chính mình” khi đến lúc định mệnh gọi tên
Phân Thể thét lên:
“Ngươi điên rồi! Không ai sống sót sau khi tự chẻ linh hồn!
Thánh Nhân ngày xưa cũng không làm vậy!
Ngươi sẽ không còn là chính ngươi nữa!!”
Sư Tử khẽ cười:
“Ta cũng chưa từng là chính ta.”
“Ta từng là tiểu thư.
Từng là Leo.
Từng là con rối của ánh sáng.
Giờ thì…
Ta chọn trở thành ngọn nến ba đầu.
Nghi thức bắt đầu.
Máu từ linh hồn nàng nhỏ xuống – ánh trắng, không đỏ.
Ba sợi ánh sáng bắn ra:
Một cuốn lấy chính nàng – giúp linh hồn bắt đầu tự tái sinh
Một xuyên qua Heartvault, hướng về phương Bắc – tìm đến Xử Nữ
Một lao thẳng vào mảnh tinh thể Di Chúc – nơi Giai An đang nắm giữ
Cùng lúc ấy – tại Thánh Di Tích phương Bắc
Xử Nữ đang dẫn Giai An và Liễu Hành băng qua Khe Trầm Tịch – nơi mở đầu bản văn Di Chúc.
Bỗng nàng khựng lại.
“...Có thứ gì đó… vừa chạm vào ta.”
Từ sâu trong tim nàng, một ký ức không thuộc về nàng bật lên:
Một cơn mưa.
Một cô gái quỳ dưới tuyết, khản giọng cầu xin cứu lấy đứa em.
Một ánh mắt đầy quyết tuyệt nhìn về phía kẻ thù.
Xử Nữ ôm ngực.
Giai An lo lắng:
“Xử Nữ? Chị có sao không?”
Nàng không đáp.
Chỉ lẩm bẩm:
“...Sư Tử...?”
Và từ đỉnh đầu nàng – một ánh sáng mờ tỏa ra.
Không phải của Xử Nữ.
Mà là ý chí bị mượn tạm – một phần rất nhỏ… của Leo.
Trong thế giới linh hồn
Sư Tử – vẫn đang tan chảy dần giữa Heartvault – thì thầm:
“Ngươi không nợ ta gì cả, Xử Nữ.
Nhưng ta đã nợ ngươi một phần của ánh mắt ấy.”
Và thế là:
✦ Sư Tử sống sót – linh hồn không còn hoàn chỉnh, nhưng không tan biến
✦ Xử Nữ – mang trong mình một phần ý chí lạ, bắt đầu thay đổi mà không rõ tại sao
✦ Giai An – mang trong tim một mồi lửa cuối cùng, chờ ngày thế giới cần ngọn đuốc
5: Huyết thư cuối cùng của Quận Chúa Lạc Thiên
Thánh Di Tích phía Bắc, trong lòng hang đá Thủy Táng, ánh sáng từ Di Chúc Ánh Sáng vừa hòa quyện với mảnh linh hồn nhỏ nhất của Sư Tử.
Bầu không khí mang mùi hương xưa cũ, và cả sự bức bối của sự thật bị chôn sống.
Liễu Hành – sau nhiều ngày lặng thinh, cuối cùng mở miệng.
Anh nhìn Giai AnXử Nữ, rồi đặt một hộp gỗ khảm lam ngọc cổ lên bàn đá thiêng.
“Trước khi bước tiếp, các người cần biết một chuyện.
Chuyện mà chỉ một mình ta – người sống sót cuối cùng của lễ tang năm ấy – còn nhớ.”
Xử Nữ cau mày:
“Lễ tang gì?”
Liễu Hành mở nắp hộp.
Bên trong là một bức huyết thư đã ngả màu, niêm ấn hoàng kim với con dấu Hỏa Ước – tổ chức từng phong ấn Tử Thiên Môn.
Anh rút thư, giọng trầm như đá ngàn năm:
“Sư Tử… không phải là con ruột của Liễu gia.
Nàng là con gái của Quận chúa Lạc Thiên – dòng máu hoàng thất thuần huyết cuối cùng của triều đại Thánh Huyền.
Giai An chết lặng:
“...Chị… là... công chúa?”
Liễu Hành gật chậm.
“Không chỉ công chúa.
Nàng là người thừa kế Huyết Minh Ánh Sáng, huyết mạch duy nhất còn sót lại có thể thực sự phong ấn Tử Thiên Môn bằng linh hồn.
“Vì thế, 17 năm trước, mẹ nàng – Quận chúa Lạc Thiên – đã bị sát hại trong lễ tế trăng đỏ.
Để cứu nàng, tổ chức Hỏa Ước đã giao nàng cho Liễu phu nhân nuôi dưỡng, ký một khế ước xoá toàn bộ ký ức bẩm sinh, đổi lấy sự sống yên bình.”
Xử Nữ nghi hoặc:
“Vậy... tại sao ngươi tiết lộ điều này lúc này? Nó sẽ khiến Sư Tử bị săn đuổi lần nữa.”
Liễu Hành siết chặt hộp:
“Vì một phần của nàng đã thức tỉnh.
Và khi linh hồn nàng hòa vào Di Chúc, huyết mạch đó sẽ gọi tên cánh cổng cuối cùng.
Nếu chúng ta không biết nàng là ai – chúng ta sẽ không hiểu điều gì đang đến.”
Giai An lặng người, giọng vỡ vụn:
“Vậy... ta cũng không phải em ruột của chị?”
Liễu Hành nhìn cậu với ánh mắt không nỡ:
“Không. Nhưng... có một điều mà cả ngươi và nàng đều không biết.”
Anh rút từ hộp ra một mảnh lụa khác – mảnh thứ hai của Huyết Thư.
“Giai An…
Ngươi… là con trai của Trưởng tế Tử Thiên Môn người từng định hiến ngươi làm vật tế.
Nhưng Quận chúa đã đổi ngươi lấy tự do của chính mình, cắt huyết mạch của nàng cho ngươi sống sót.”
Cả hai đều không nói nên lời.
Sư Tử – con gái của ánh sáng, nhưng sống cả đời như kẻ ẩn danh.
Giai An – con của bóng tối, nhưng được yêu bằng ánh sáng người khác đã hiến.
Còn Liễu Hành – người giữ mọi bí mật – giờ đây chỉ có thể nhìn họ bằng đôi mắt không thể cứu chuộc.
“Định mệnh các ngươi bị đảo lộn từ máu.
Giờ là lúc máu phải sửa lại điều đã sai.”
Đúng lúc ấy... từ ngoài khe núi, một hơi thở đen ngòm như độc xà trườn vào.
Ba Cánh Đen của Thiên Yết đã lần ra dấu linh hồn – và bắt đầu truy sát đến Thánh Di Tích.
Liễu Hành rút kiếm. Xử Nữ thủ thế.
Giai An cầm chặt mảnh Di Chúc.
Và từ sâu trong linh hồn Sư Tử – một giọng nói vang lên:
“Máu ta không chọn ta.
Nhưng linh hồn… là do ta viết lại.”
6: Khi hai linh hồn chạm kiếm
Thánh Di Tích phương Bắc – hang đá Thủy Táng
Khi Di Chúc bắt đầu phát sáng và huyết thư được mở, ba tiếng nứt vỡ như gió rít qua da thịt vang lên trên không trung.
Ba Cánh Đen của Thiên Yết đã đến.
Người thứ nhất – khoác áo xích đen, thân hình khổng lồ – tên là Đoạn Bản Ngã, kẻ nuốt ký ức và bóp nghẹt lòng tự tôn của con người.
Người thứ hai – không có hình thể rõ ràng, chỉ là một làn khói đen luôn thay đổi – U Minh Liên, kẻ phản chiếu nỗi sợ trong gương hồn.
Người thứ ba – một nữ nhân mặc y phục tử triều, tóc dài như chảy máu – Huyễn Tội Lệ, được sinh ra từ tiếng khóc oan của hàng ngàn vong hồn.
Chúng không nói một lời – chỉ tiến thẳng vào trận.
Mục tiêu là Giai An và mảnh Di Chúc, nhưng kẻ chúng thực sự muốn... là mảnh linh hồn của Sư Tử đang vừa mới tỏa sáng.
Liễu Hành lao ra đầu tiên, chém thẳng vào U Minh Liên.
Lưỡi kiếm xuyên qua, nhưng chỉ chém được bóng — kẻ địch không có thân xác, mà là ý niệm của sợ hãi.
Giai An đứng giữa vòng bảo hộ của Di Chúc, niệm lệnh phong linh.
Một vòng sáng từ huyết mạch bùng lên – máu Quận chúa bắt đầu “hát” bằng thứ ngôn ngữ cổ xưa: Ngôn Ngữ Phong Ấn.
Xử Nữ định tham chiến, nhưng chân nàng bỗng khựng lại.
Một cơn choáng đột ngột ập đến.
Trong đầu nàng — hình ảnh của Sư Tử hiện ra, không phải Sư Tử của bữa tiệc sinh nhật, mà là một cô gái ngồi dưới trăng, cười nhẹ giữa máu và gió tuyết.
“Ngươi biết ta không?”
“Ta là... Leo.”
“Không... ta là ngươi.
Từ mảnh linh hồn nhỏ Sư Tử gửi qua, Xử Nữ bắt đầu đồng cảm với ký ức không phải của mình:
Nỗi sợ bị lộ thân phận
Nụ cười dối trá tại hội quán mạo hiểm
Bàn tay đã run khi chữa trị cho kẻ thù bị thương
Lời thề chưa từng nói với Giai An
Mồ hôi lạnh túa ra.
Xử Nữ lùi lại, thở gấp:
“Đây là… cảm xúc của ta sao? Hay của cô ta?”
Giọng nói Sư Tử vang lên trong tâm trí:
“Không phải ngươi.
Không phải ta.
chúng ta… khi hòa làm một.
Mắt Xử Nữ đổi màu — từ đỏ sang ánh vàng pha lam, màu của trị liệu giả cấp C – Leo.
Nàng rút kiếm. Nhưng không phải để tấn công địch.
Mà là để giữ chặt mình lại.
“Ta không được mất kiểm soát…
Ta không phải Leo.
Ta là Xử Nữ.”
Ngay lúc Huyễn Tội Lệ tung tuyệt kỹ – “Khóc Trăm Kiếp”, khiến không khí đặc quánh máu, thì vòng phong linh của Di Chúc nổ tung.
Một luồng sáng trắng xé không gian.
Từ chính mảnh Di Chúc, một hình hài đang thành hình — linh hồn bắt đầu hóa thân.
Giữa những hạt sáng rơi như cánh hoa tuyết,
một cô gái đứng dậy.
Tóc dài như lửa.
Mắt như mặt trời lặn.
Một bên vai là tàn tích của áo trị liệu sư. Bên còn lại là giáp bạc xé rách từ ngày rời khỏi thân phận quý tộc.
“Leo… đã chết từ bảy năm trước.”
“Sư Tử… đã từng là công chúa.”
“Nhưng hôm nay… ta là kẻ gác cổng. Là ngọn nến ba đầu.”
“Ai vượt qua ta, phải bước qua ánh sáng bị đốt chính mình.
Ba Cánh Đen khựng lại.
Ngay cả U Minh Liên, kẻ không có cảm xúc, cũng phát ra âm thanh như đang lùi bước.
Bởi Sư Tử hiện giờ — không còn là một con người.
Mà là một linh hồn sống, mang theo ba phần ánh sáng phân tán, với gốc rễ là máu của Quận chúa Lạc Thiên.
Nàng bước ra.
Ánh sáng tan chảy dưới chân.
mắt nàng, một lần nữa, chạm vào Xử Nữ — đang run lên giữa ký ức và hiện tại.
“Ngươi ổn chứ?” – nàng hỏi, giọng không phải của Leo, cũng không phải của Sư Tử.
Mà là của người đang sinh ra từ đau đớn.
Xử Nữ nhìn nàng – trong mắt là hai điều:
– Một: nghi ngờ.
– Hai: lạ lẫm... và không hiểu vì sao tim lại đập nhanh.


Bạn cần đăng nhập để bình luận