Người Mua Bóng
4
Từ lúc không còn phản chiếu trong gương, Lâm bắt đầu hiểu: mình đang dần trở thành... người đứng ngoài chính cuộc đời của mình. Không ai nói thẳng ra, nhưng cả bản đều đang nhìn một Lâm khác một kẻ giống cậu từ gương mặt, dáng đứng, giọng nói, đến từng thói quen nhỏ nhặt. Hắn dậy sớm, hắn đi hái rau, hắn đổ bát cơm cúng vào buổi chiều, cúi đầu lạy ba lạy mỗi mùng Một. Hắn ngồi bên bà Nhu, xoa chân, nhắc bà uống thuốc. Còn Lâm, Lâm thật chỉ đứng đó nhìn, không ai thấy.
Tối đó, trời đổ mưa bóng mây, không khí đặc quánh, gió lặng, mùi nhang cháy dở lẫn với mùi đất ướt luẩn quẩn trong hiên.
Lâm bước vào bếp, cái bóng kia đang xới cơm, bà Nhu ngồi bên bàn, cười dịu dàng.
-Hôm nay cơm thơm hơn hôm qua, chắc con vo kỹ rồi.-
Cái bóng cười, giọng nó là giọng của Lâm. Ấm, chậm, dứt khoát, như thể hắn mới là người thật, còn Lâm chỉ là âm bản đang vẩn vơ ngoài lề ánh sáng. Lâm mở miệng, muốn lên tiếng, nhưng cổ họng chỉ khô khốc như miếng tre mục bị bỏ quên trên mái bếp, không thành lời, không thành hơi. Hắn quay lại, ánh mắt đối diện nhau trong tích tắc, rồi hắn mỉm cười nụ cười của một người đã thắng.
Đêm đó, Lâm ngồi bên hiên, không dám bước vào nhà, không còn chỗ để chen vào nữa.
Gió thổi, mảnh liếp kêu lạch cạch, nhưng không át nổi tiếng cười khe khẽ của cái bóng bên trong.
-Bà... giờ tin nó là mình, mình... giờ chỉ là thứ bị bỏ quên.
Lâm nhắm mắt, nhưng tâm trí không chịu tắt. Trong đầu cậu, những hình ảnh nhỏ vụn: lần đầu bà đội mưa bế cậu đi chích thuốc hạ sốt, tay bà lấm đất bón củ gừng trong vườn, chiếc khăn bà vá lại ba lần vẫn đem quấn đầu mỗi mùa đông… tất cả dần nhòe đi như tro gặp nước. Ký ức không biến mất một lần, chúng mòn dần, mòn đến đâu, bóng kia lớn đến đó.-
Sáng hôm sau, Lâm lặng lẽ đi xuống suối, nước chảy không mạnh, nhưng trong đó không còn phản chiếu Lâm, chỉ thấy mỗi cái bóng kia đứng trên bờ đối diện, mỉm cười, gọi vọng.
-Bà đang hỏi mày đâu, bà bảo sao hôm nay Lâm lại không về ăn cơm?-
Lâm run tay.
-Mày không phải tao.-
-Tao không cần phải là mày, tao sống tốt hơn mày.-
-Mày... ăn ký ức của tao, đồ khốn!-
-Không. Tao được mày cho cơ mà.-
Lâm lùi lại, mỗi bước lùi, hắn tiến thêm một bước.
-Mày muốn lại gần bà làm gì?-
-Để trở thành cháu trai bà. Tao làm được, còn mày thì chỉ đứng nhìn thôi, thằng ngu.-
-Mày không biết yêu thương bà.-
-Nhưng bà thương tao.-
Tối, cơn mưa đêm đổ xuống đúng giờ, Lâm không ngủ, cậu nhìn ra sân sau cái bóng đang đứng đó, dưới hiên, đội mưa mà không ướt. Tay nó cầm chén thuốc bốc khói, trong nhà, bà đang ho khan.
Nó quay sang Lâm.
-Nếu mày muốn lấy lại bà, mày phải... đổi chỗ với tao.-
-Đổi... bằng gì?-
-Bằng phần cuối cùng còn lại trong mày, ký ức về bà.-
Trời sấm, không chớp, chỉ có tiếng mưa, và tiếng tim Lâm, lần đầu tiên sau nhiều ngày, đập mạnh đến mức làm cả người đau nhói.
Đêm ấy, lạnh hơn mọi đêm, sương từ khe núi trườn xuống, đặc như khói tro. Lâm đứng lặng trên mỏm đá quen thuộc, nơi nhìn xuống cái lối mòn dẫn vào rừng già. Đêm nào chợ cũng họp vào giờ này nửa khuya, đúng lúc gà không gáy, chó không tru. Đêm cuối cùng, lần này, không phải để mua, mà để chuộc.
Trên tay Lâm, là sợi chỉ đỏ, trong đó không có gì, cũng chẳng cần gì, vì giá lần này, như bao lần khác, không phải trả bằng tiền. Lâm bước, cứ thế mà đi, dẫm qua những đám lá mục, ướt đẫm những chuyện xưa cũ. Mỗi bước chân là một hồi chuông vọng từ ký ức. Tiếng bà ngoại ho khan trong đêm, tiếng bà gọi tên Lâm giữa cơn sốt, tiếng cười đứt đoạn của đứa em họ mất từ năm Lâm lên tám tuổi, mỗi âm thanh như vết cứa, lặng lẽ, và sâu.
Cổng chợ lại hiện ra, vẫn là hai cột đá mọc lên từ lòng đất, rêu phong phủ dày, dây leo như mạch máu. Không biển hiệu, không bảng tên, nhưng ai từng đi qua, đều biết: chợ quỷ không cần giới thiệu. Lâm ngẩng mặt, trước cổng, vẫn là bà cụ gù lưng, người bán vé. Gương mặt bà ấy chưa từng đổi, lúc nào cũng cười, nhưng là cái cười không có răng, và không có hồn.
-Lại đến à?-
Giọng bà đục như nước mưa đọng lâu trong chum.
Lâm gật đầu.
-Lần này… không mua gì.-
-Vậy cậu muốn gì?-
-Chuộc lại, những gì đã mất, bà tôi, ký ức, bóng của tôi…-
-Ồ…-
Bà cụ khẽ nghiêng đầu, mắt híp lại như đang soi ruột gan Lâm.
-Đổi bằng gì?-
-Cả linh hồn.-
Lặng, không gió, không tiếng động, cây cối cũng ngừng thở, chỉ còn tiếng tim Lâm, đập nhè nhẹ như ai đó gõ vào một cái chum rỗng.
-Được thôi.-
Bà cụ chìa ra một tấm vé đen.
-Lấy cái này, rồi bước vào, nhưng nhớ: không được quay lại.-
Lâm cầm lấy, vé lạnh như đá để trong mồ, cánh tay cầm nó, dường như không còn cảm giác.
Cậu bước, chợ quỷ vẫn như cũ, ồn ào mà không có người thật, những cái bóng lấp loáng. Mỗi cái đầu, mỗi dáng người đều là một ký ức rách nát. Hàng quán bày la liệt, nhưng toàn là thứ người thường không thể gọi tên. Cái bọc đỏ kêu khóc, con dao mọc mầm, gương soi thấy mặt người khác. Tất cả như một thế giới méo mó nơi mọi điều sai lạc đều có giá. Người đàn bà bán “ký ức tuổi thơ” ngồi vắt chân bên cạnh một rổ mắt kính. Mỗi mắt kính là một cảnh cũ: đứa bé cười, cha nắm tay mẹ, ngõ nhỏ rợp nắng. Một đứa bé không mắt, ngồi bán “giấc mơ chưa mơ tới”. Một ông cụ móm mém, rao bán “cái chết chưa xảy ra”.
Lâm đi qua, không ai gọi, không ai níu. Họ nhìn cậu, hưng ánh mắt... như đã quen lắm, giống như nhìn một người nhà mới trở về.
Cuối chợ, quầy quen, bà bán Tâm Cốt, vẫn là chiếc áo đen, tay dài phủ đến ngón, gương mặt bà như đất khô lâu ngày, nứt nẻ, đóng rêu.
-Quay lại rồi hả, cậu bé?-
-Không còn là cậu bé nữa.-
-Ờ, đúng. Giờ cậu là một kẻ không tuổi, không tên, không bóng.-
-Tôi muốn chuộc, mọi thứ.-
-Đã bảo rồi, cái gì đã bán, không thể lấy lại.-
-Tôi trả tất, mạng sống, ký ức, cả linh hồn. Đủ chưa?-
Bà lặng nhìn anh, một lúc sau, bà mở hòm gỗ đen phía sau lưng. Trong đó, là từng mảnh, tóc bà ngoại, chiếc khăn tay cũ, một mẩu giấy ghi nguệch ngoạc chữ “Lâm”. Ảnh chụp, giọng cười, hơi ấm, cả bóng của anh đen đặc, dày đặc, đang co lại một góc, run rẩy.
-Đây là những gì cậu từng có, giờ, đưa tay ra.-
Lâm không do dự, bàn tay đưa ra run, nhưng dứt khoát. Bà rút ra một cây kim xương, xuyên thẳng vào lòng bàn tay Lâm. Không máu, nhưng bàn tay anh, ngay lúc ấy… mờ dần, rồi tới cánh tay, rồi vai, rồi cả người, như sương tan vào gió. Cái bóng anh để lại từ lần trước, trườn ra, nhập vào thể xác đang tan biến, đôi mắt nó mở, là chính anh hồi còn sống, hồi còn là Lâm.
Từ xa, bà cụ bán vé nhìn cảnh ấy, mỉm cười. Bên cạnh bà, một ghế đá trống, giờ không còn trống nữa. Lâm ngồi đó, không hình, không bóng, nhưng cặp mắt vẫn còn. Mắt của một người đã trả hết mọi thứ cho đời, đổi lại, một chỗ ngồi vĩnh viễn, bên ngoài cổng chợ quỷ, là “người bán hàng” mới.
-Còn muốn về không? -
Bà cụ hỏi.
- Không.-
Lâm đáp, giọng như gió lướt qua khe lá.
-Tôi còn khách đang chờ.-
-Khách nào?-
-Những người… giống tôi.-
Đêm tiếp theo, chợ lại họp, tiếng rao lẫn trong sương.
-Bóng đây… Bóng đẹp, bóng nguyên, bóng sạch sẽ… Ai đổi không?-