Dưới Đáy Hồ!

7

Minh ngồi xuống, không nói gì, lần đầu tiên – anh không cảm thấy mình bị xâm chiếm, mà như thể cả hai người – đang chia nhau một cái gánh – một cái gánh không ai gọi tên từ đầu. Tay Minh tự cử động, như có gió đẩy từ trong xương, cậu đưa tay lên mặt gương, không chủ đích, không run rẩy. Ngón tay Minh vẽ chậm, đường nét mờ mờ, dòng chữ hiện ra, ngược lại trong kính: “Muốn biến mất không khó, khó là khi người khác không để mình biến mất.”

Linh P. đứng lên, vẫn không nhìn Minh, không đụng vào gì. Cô đi ngang qua cậu – nhẹ như đi trong một giấc mơ không có trọng lượng, không tan, không mờ, không bị cuốn vào đâu cả, chỉ… thôi xuất hiện.

Và trước khi rời khỏi tầm nhìn, cô để lại một câu, không lớn, không nhỏ, nhưng vang lâu như tiếng vọng của nước dưới hồ.

— Anh muốn giữ tên mình ư? Vậy hãy ngừng tìm hiểu tôi, ký ức không phải để giữ, mà để chôn đúng chỗ.

Minh ngồi một mình, Laptop vẫn sáng, màn hình không còn dòng chữ nào. Không ai chết, không ai nhập, không ai gọi, chỉ có một người từng muốn được quên – và một người vô tình nhớ quá nhiều.

Hôm đó, không phải đêm, không mưa, chỉ là một buổi chiều trong – gió tạt qua mặt hồ đá Linh Đàm, xào nhẹ như tiếng người thở dài không phát ra thành tiếng. Minh để lại lời nhắn trên laptop, chỉ một dòng: “Bạn nên ra đó, nếu còn điều gì chưa hiểu.” Lời nhắn chỉ gửi vào gió – cho ai cảm thấy cần phải có mặt thì đến. Minh ngồi xuống băng đá sát mép hồ, Trường đến trước, không chào, không hỏi, ngồi cách nửa sải tay. Không lâu sau đó – Linh P. đã ở đó, không bước đến, mà chỉ… đã có mặt. 

Cô ngồi thấp hơn hai người kia – bên gốc cây súng, tay vòng trước bụng, mắt nhìn mặt nước, không ai nói đầu tiên, chỉ khi Trường quay sang, Minh mới lên tiếng.

— Cậu có bao giờ nghĩ… mình là kẻ xâm lấn không? 

Trường không nhíu mày, không chống chế, chỉ lắc đầu.

— Không, nhưng tôi biết tôi đang sống một đời được để lại, không xin, cũng không từ chối.

Không khí không hằn học, không có trách, mỗi người như đang nói chuyện với chính mình – chỉ là tiện có người nghe. 

Linh lên tiếng sau cùng, giọng không buồn, không trách – chỉ như nói chơi.

— Thật lạ, chết rồi, mà cuối cùng cũng phải tham gia một cuộc họp lớp.

Minh cúi đầu, mặt nước trước mặt lặng như kính, nhưng trong đó không phản chiếu ai rõ ràng cả, chỉ có ba bóng nhạt như mực loang.

Minh thở ra.

— Tôi tưởng tôi bị chiếm chỗ, nhưng giờ mới hiểu… tôi bỏ chỗ trước. Tôi nhớ quá, tôi níu quá, tôi không đi, mà cũng không đứng. Xã hội/ Sổ sinh tử đâu chịu chờ – nó sắp lại vai cho đủ người. Trường chỉ là người gần nhất… bị đẩy vào cái vai trống.

Trường nhìn thẳng, không lảng tránh.

— Tôi không thay ai cả, tôi chỉ được gắn vào chỗ chưa có ai. Tôi sống ổn, mọi thứ hợp pháp, bạn bè nhớ tôi, không vì tôi giỏi… mà vì họ đã quên người trước quá nhanh. 

Linh chậm rãi cúi mặt, giọng khẽ nhưng từng chữ như được rút từ cổ họng khô khốc.

— Tôi chỉ muốn chết, không vì uất, không vì oan, mà vì tôi muốn không còn nữa. Nhưng cái chết bây giờ – không đơn giản như ngày xưa. Người ta không chôn xác – mà lôi hình ảnh, không gọi hồn – mà bật tin nhắn cũ, mở ảnh nhóm, đăng story. Tôi thành ký ức tập thể, không phải do tôi chọn.

Cô cúi nhìn mặt nước.

— Tôi bị sống lại… không phải vì ai nhớ tôi, mà vì ai đó kể lại tôi – qua ngôn từ của họ, giống như một người bị kéo lên khỏi đáy hồ mà không được hỏi ý kiến.

Minh ngồi im, một hồi lâu, anh nói.

— Còn tiếng nhỏ giọt lúc hai giờ bốn mươi bảy phút? Tôi vẫn nghe… suốt nhiều đêm.

Linh gật đầu, không nhìn lên.

— Giờ sinh học của não tôi, là khoảnh khắc tôi biến mất, anh nhớ tôi quá chi tiết – nên đồng hồ của tôi sống lại trong anh.

— Còn cái gương? Tại sao nó không phản ánh đúng tôi?

Trường xen nhẹ vào.

— Gương phản ánh vai – không phản ánh người, khi anh không còn khớp với vai mình – gương lệch.

Minh gật đầu, lặng lẽ, rồi ngẩng mặt, lần đầu tiên thật sự không hướng về ai - mà hướng vào chính mình.

— Tôi không giữ nữa, không giữ tên, không giữ ký ức, không giữ vai, không giữ mạng này, bởi vì tôi thật sự đã từ bỏ nó lâu rồi. Nếu tôi còn là tôi – thì không cần vai, không cần tồn tại trong sổ sinh tử nữa.

Trường không nói thêm gì – chỉ gật đầu.

— Tôi sẽ giữ cái vai bị bỏ quên này.

Linh đứng dậy, không một tiếng động, không ánh sáng ma quái, không hơi lạnh, chỉ là một bóng người – đang tan dần theo ánh nắng cuối chiều. 

Cô lùi dần ra phía mặt nước, không bị hút xuống, không rẽ sóng, chỉ... thôi ở lại, trước khi biến mất hoàn toàn, cô chỉ nói một câu – nhỏ, nhưng cả không gian dội vang trong từng thớ âm thanh.

— Đừng viết về tôi nữa, hãy sống mà không dùng ký ức người chết để đỡ mình.

Ba vị trí, ba hướng, không ai còn là ai của ban đầu, nhưng ai cũng bắt đầu biết đứng cho đúng mình – không mượn, không giữ, không gán, và hồ – vẫn phẳng như một mặt gương chưa từng lệch.



Bạn cần đăng nhập để bình luận