Dưới Đáy Hồ!

3

Về lại phòng, Minh khóa cửa, bật đèn, đứng trước gương nhỏ treo bên bàn học. Không còn gì kỳ lạ, không có bóng, không có tay, chỉ có gương. Minh thử nhấc tay trái lên, rồi phải, rồi nghiêng đầu, cử động vẫn đồng bộ.

Nhưng... khi cậu nheo mắt, môi cong nhẹ thành một nụ cười mệt... hình trong gương không cười. Nó chỉ nhìn, mắt trái khẽ chớp – nhưng trễ nửa nhịp, một cái chớp lạnh tanh, như để xác nhận: cậu không còn là một mình.

Sáng đó, Minh thức sớm hơn thường lệ, không vì chuông báo, không vì tiếng ồn, mà vì… một cảm giác không tên, lạnh, nhưng không phải vì thời tiết, mà từ bên trong. Từ trong da thịt, lạnh như có dòng nước âm u đang trườn ngược lên từ dạ dày.

Minh khoác áo, bước ra khỏi phòng, khu vệ sinh tầng ba vắng tanh, đèn tuýp kêu lách tách từng nhịp, ánh sáng mờ như sắp nghẽn. Cậu mở vòi rửa mặt, nước phun ra ào ào, cúi xuống, vốc nước lên mặt. Và đúng lúc đó – cả đầu choáng váng, không phải kiểu quay cuồng vì mất ngủ, mà là cảm giác như rơi xuống. Một lực gì đó, không mạnh, không dữ, nhưng chắc chắn – kéo ngược mắt, ngược tai, ngược ý thức – về một nơi rất sâu. Cậu chống tay vào bồn, ngẩng lên, trong gương... không phải cậu, mà là một cô gái tóc dài, ướt, mặc đồng phục học sinh cũ kỹ. Gương mặt tái mét, dính từng sợi tóc, ánh mắt mở to, dại đi. Cô ấy thở dốc, liên tục quay đầu lại – như đang bị ai đó đuổi sát. Cô ấy không thấy Minh, nhưng Minh thấy rõ cô. Trong thoáng chớp mắt – hình trong gương biến mất. Minh chớp mắt liên tục, nhưng trong lòng vẫn còn run, tay cậu... đang lạnh, không vì nước, mà vì cảm giác vừa bị một đoạn ký ức lạ kéo xuyên qua người.

Trong giờ học buổi sáng hôm ấy, Minh không thể tập trung. Ánh sáng đèn lớp như gắt hơn mọi hôm, những tiếng nói, tiếng giảng bài đều nghe như vọng từ xa. Cậu chống cằm, cầm bút… rồi không hiểu sao, lại vẽ, vẽ vô thức, đến khi nhìn xuống trang giấy – nơi góc vở, có một biểu tượng xoắn ốc kép, hai vòng lồng nhau như mắt bão, nét bút đậm lên theo nhịp tay run. Cậu khựng lại, biểu tượng này... đã từng thấy, trong quyển sổ nhật ký của Linh P, trang cuối, nét mực nhòe, trang giấy hơi nhăn, như bị giấu ướt rồi phơi khô, giống y như vậy.

Đêm đó, Minh ngủ thiếp lúc gần hai giờ sáng, cậu tỉnh dậy lúc trời chưa sáng rõ, nhưng không vì mơ, mà vì... không thở được, cổ họng nghẹn lại, không ho, không sặc, chỉ không khí không vào, như thể nước đã tràn tới tận cuống họng. Mà không có nước, chỉ là một cảm giác đuối, nhưng không vùng vẫy, không gào, chịu đựng, như đã quen giống như... đã từng chết đuối.

Sáng, Minh rửa mặt, cố giữ bình tĩnh, nhưng khi nhìn vào gương – mắt trái cậu có một chấm đỏ nhỏ li ti trong tròng đen. Ban đầu không để ý, nhưng khi cậu nghiêng đầu – ánh sáng chiếu xiên từ cửa sổ – chấm đỏ giãn ra thành hình bán nguyệt một nửa vòng. Giống hệt ánh mắt trong ảnh thẻ của Linh P. – tấm dán ở mặt trong bìa sổ, mà Minh đã nhìn thấy trước đây. Ánh mắt ấy cũng có một vệt đỏ mờ, như vết máu nhòe.

Cậu lùi lại, gáy lạnh, và rồi – giọng nữ vang lên, không ngoài tai, mà trong đầu.

— Tôi chưa bao giờ chạm đất, tôi chỉ rơi mãi… và mắc lại giữa đá và nước.

Minh giật mình, tháo tai nghe ra, nhưng... cậu chưa đeo tai nghe.

Gần trưa, Minh ngồi trước bàn học, lấy sổ tay ra ghi một dòng, gần như là để xác thực cảm giác này tồn tại.

— Hồ không phản chiếu cái chết, nó giữ lại.

Viết xong, cậu gập sổ, nhưng lúc nhìn lại... chữ trong sổ – không phải chữ Minh. Nét nghiêng, nhỏ, đều, không phải nét tay con trai, chính là nét chữ trong quyển nhật ký của Linh. Cậu lật ra cuối sổ, trang dán chồng, có một dòng nữa, nét mực mảnh, lệch nhẹ: “Nếu tôi vẫn còn trong ai đó… thì xin đừng để tôi soi thấy mình dưới nước.”

Chiều thứ Bảy, không mưa, không nắng, Minh giật mình tỉnh giấc. Gối xô lệch, mồ hôi chưa ráo, cổ áo vẫn cài dở hai nút. Nhưng điều khiến cậu đứng khựng giữa khuôn viên trống rỗng… không phải là vì trời lặng, mà vì: cậu đang đứng cạnh hồ đá. Chân trần, tay cầm quyển nhật ký cũ của Linh P, không có tiếng bước chân nào báo trước, không có đoạn ký ức nào kể lại Minh đã ra khỏi ký túc xá từ lúc nào, cảm giác rõ ràng nhất là: “Mình không đi ra đây, nhưng mình đang ở đây.”

Gió không thổi, cây không lay, hồ phẳng như tấm kính đen, và Minh đứng ở bờ phía nam, nơi cậu chưa từng đặt chân tới. Nhưng... lại quen, quen như đã từng đến hàng chục lần, quen đến từng gốc cây cụt, từng khe đá nứt, từng viên gạch lở lối đi, như thể cảnh này không cần nhìn – chỉ cần nhớ, nhưng nhớ từ đâu?

Một giọng nói văng vẳng trong đầu – không phải tiếng ai gọi, mà như ký ức đang tự mở mắt, Minh nhìn xuống tay, tay tự động lật sổ, không trang đầu, không trang giữa, mà lật thẳng tới một trang cụ thể.

Trang giấy vàng, có dòng chữ nằm gọn giữa trang: “Ngày hai mươi mốt… Hồ bảo tôi đến, nó cần người... giữ tiếng vọng.

Không khí đổi đột ngột, không tiếng ve, không tiếng quạt, không cả tiếng tim đập, Minh cúi nhìn mặt nước. Người phản chiếu trong đó… không phải Minh. Không còn tóc cắt ngắn, áo thun sộc xệch, mà là một nữ sinh tóc dài, đồng phục cũ, tay nắm cặp vải gương mặt hơi cúi xuống – ánh mắt thẳng – không chớp. Minh vẫn cảm nhận được tay mình, da mình, hơi thở mình, nhưng phản chiếu là cô gái. Mà trong ba mươi giây sau đó, Minh chắc chắn một điều: “Mình vẫn là mình, nhưng mình đang sống như người khác đã từng sống.”

Một cơn rùng trườn dọc sống lưng, Minh bước một bước, hai bước… ra mép hồ, không suy nghĩ, không kiểm soát, không chống lại. Khi ngón chân chạm vào nước lạnh – cảm giác dội ngược lên không phải từ cơ thể Minh, mà như mượn lại từ ký ức của ai đó. Ai đó từng đứng ở đúng chỗ này, vào đúng giờ này, cũng chạm nước bằng chân trần.

Một đoạn suy nghĩ xuất hiện – nhưng không đến từ lý trí.

“Tôi sẽ bị quên, nhưng tôi vẫn ở lại mãi.”

Từng chữ, từng hơi thở, từng nỗi sợ, không đến từ Minh, nhưng giờ đã nằm trong Minh. Cậu muốn lui chân, không được, miệng không mở ra, mắt vẫn dán vào mặt nước. Và một luồng âm thanh, như từ lòng hồ vẳng lên, như một sợi chỉ luồn thẳng vào ốc tai.

— Tôi không nhảy, tôi bị gọi. Tôi không nhảy, tôi bị gọi.

Âm thanh không cao, không khẩn, nhưng cứ lặp đi lặp lại. Minh muốn bịt tai, nhưng tay không nhúc nhích, chân mềm nhũn, cậu quỵ xuống. Tay đập xuống nền đá – mảnh sỏi cứa nhẹ, nhưng khi ngẩng mặt... không còn hồ



Bạn cần đăng nhập để bình luận