Dưới Đáy Hồ!

1

Minh đặt chân xuống bến xe miền Đông khi trời còn chưa tạnh hẳn cái oi của nắng trưa. Mồ hôi thấm lưng áo, trán rịn nước, tay nắm chặt quai vali kéo sướt qua mặt đường nóng ran như mặt chảo. Gió từ đâu phả tới, vừa nhè nhẹ mà cũng đủ khiến cậu rùng mình.

Cậu lặng lẽ kéo vali qua con đường lát đá, nơi hàng sao cổ thụ đứng lặng như đang nghe ngóng. Tiếng xe máy vọng lại từ xa, nhưng chỗ này gần như không ai qua lại. Gần tới khu Ký túc xá K, hồ đá hiện ra, sẫm đen – bất động – như một vết mực lớn đổ ra giữa sân trường.

Chẳng có rào chắn, cũng không có biển cảnh báo gì. Đáng lý nước hồ giữa ban ngày phải ánh sáng chói chang, mà đây… đen lừ, mịn như mặt bàn đá. Thứ đen không phải của rêu hay bùn, mà là màu đen không đáy – đen kiểu ngút tầm nhìn, Minh khựng lại.

Không hiểu sao, cậu thấy chỗ này quen quen, dù mới tới lần đầu, có gì đó trong cơn mơ mấy tháng trước… cái cảm giác lạ hoắc mà vẫn cũ kỹ. Mặt hồ... hình như từng thấy rồi.

— Ký túc xá K – gần hồ đá, yên tĩnh lắm con ơi, mát mà buồn, mấy đứa năm trước cũng ở, giờ lên được lớp trưởng rồi, lo gì con.

Mẹ cậu nói, giọng qua điện thoại lạc cả sóng.

Căn phòng tầng ba cũ kỹ, nền gạch bông, trần quạt gió kêu lạch cạch. Huy – bạn cùng phòng – người Sài Gòn gốc, ở đây hai năm, đưa cậu cái cốc nhựa với nước đá đục ngầu:

— Ê, mới tới hả? Ở đây quen rồi thì dễ ngủ lắm, đừng để ý nhiều.

Minh hỏi hồ có tên gì không.

Huy nhếch môi.

— Hồ đá. Vậy thôi, không ai gọi tên nào khác.

Ngập ngừng một chút, Huy buông giọng:

— Có đứa nói… hồ này không phản chiếu người chết đuối.

— Hả?

— Nghe vậy á. Có đứa từng đứng soi mặt xuống, mà thấy… không phải mặt mình. Thấy ai khác, mặt tóc dài, ướt, mà đứng phía sau, mà không quay đầu lại.

Minh cười, cười cho qua, nhưng tim lại đập nhanh một nhịp.

Chiều dần xuống, cậu lững thững bước ra bờ hồ. Gió tạt nhẹ vào má, nhưng lạ là cỏ bên đường không hề động, không một chiếc lá run rẩy, không một ngọn cỏ đung đưa, gió chỉ thổi vào mặt.

Mặt hồ lặng tới độ tưởng chừng như không phải nước. Nó trơn tru, phẳng phiu, phẳng quá mức bình thường. Minh khẽ ngồi xuống ghế đá, cúi nhìn. Trăng đầu tháng cong như lưỡi câu, treo hững hờ bên cành cây. Bóng cây in rõ trên mặt nước, nhưng… không có bóng Minh. Dù cậu xoay đủ góc, nghiêng đầu, cúi sát, vẫn không thấy gì ngoài mặt trăng và bóng cây. Không thấy chính mình, chỉ khi cúi sát thêm lần nữa, gần sát mặt nước… có gì đó thoáng qua. Một làn tóc dài, ướt, che gần hết khuôn mặt, không phải của Minh.

Minh bật lùi ra sau, tim đập thình thịch, nhưng mặt hồ vẫn trơ trơ, không gợn, như chưa từng có gì.

Đêm đầu tiên ở ký túc xá, trời mưa, mưa tạt vào cửa sổ lạch tạch như ai ném đá. Trong mơ, Minh lại đứng bên hồ, nước dâng, tràn cả lối đi lát gạch, ngập đến cổ chân. Trời đen thui, chỉ có tiếng mưa và tiếng gió, nhưng hồ không lăn tăn, chỉ cao lên như đập sắp vỡ. Xa xa giữa lòng hồ, một bóng người đứng đó, tay giơ ra, im lìm, không thấy mặt, không cử động, chỉ đứng… đợi. Minh muốn bước tới, nhưng chân không nhấc nổi, cảm giác như bị đá níu lại – cứng đơ – dính chặt. Cậu cố cử động, gào lên nhưng không ra tiếng. Chân lạnh buốt, tay run, mùi bùn, mùi tóc ướt, mùi ao tù nồng lên tận sống mũi. Giấc mơ kết thúc bằng tiếng nước nhỏ từng giọt, từng giọt, tách, tách, tách, dù trời đã tạnh.

Sáng ra, áo cổ Minh ẩm ướt, lạnh, như vừa có ai đó hắt nước từ sau gáy.

Trên bàn học, cạnh tập vở mới mua, có một mảnh giấy gấp tư, bút mực, nét run tay:

— Đừng đứng sát bờ sau 3 giờ sáng, hồ không thích bị nhìn lâu.

Minh lật qua lật lại, không có chữ ký, không có dấu hiệu gì khác.

Cậu hỏi Huy.

Huy ngơ ngác.

— Tao ngủ từ mười một giờ, không ai vô được đâu.

— Chắc không phải mày ghi chọc tao à? 

— Thề, không phải tao.

Minh gấp tờ giấy lại, cất vô ngăn kéo.

Tối đó, trước khi đi ngủ, cậu mở cửa sổ nhìn ra phía hồ lần nữa. Mặt nước vẫn đen, vẫn phẳng, nhưng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi… hình như có ánh mắt nào đó phản chiếu nhìn lại... không phải của Minh.

Tảng sáng hôm nay, Minh ngồi bó gối trên ghế gỗ, đèn bàn hắt ánh vàng yếu ớt lên từng trang giáo trình mở ngửa. Ngoài trời, gió rít khe khẽ sau dãy hành lang dài hun hút, đồng hồ bàn gõ nhịp tích tắc đều đều.

Hai giờ bốn mươi bảy phút sáng.

Gần ba giờ, nhưng ký túc xá chưa im hẳn, vẫn có gì đó... đang đi. Bước chân, chậm rất chậm, như ai đó mang đôi dép cao su ướt, kéo lê từng bước một dọc theo hành lang.

Lép... lép... lép...

Minh ngẩng đầu, đầu óc lờ mờ vì thức khuya, nhưng tai thì không nhầm được. Cậu đứng dậy, mở hé cửa. Hành lang vắng tanh, đèn tuýp nhấp nháy đầu dãy, không một bóng người, không một tiếng ho, không tiếng vạc muỗi, mà tiếng chân… vẫn tiếp tục.

Lép... lép... lép...

Không phải ở ngoài, mà ở sau lưng, cậu quay ngoắt lại, chẳng có gì, chỉ là ánh đèn bàn vẫn hắt lên trang giấy trắng. Quạt trần vẫn quay chậm chạp, rít từng nhịp gắt gỏng, và rồi — tiếng nhỏ giọt vang lên.

Chụp... chụp... chụp...

Không gấp, không vội, như giọt nước lạnh rơi đều xuống mặt gỗ ẩm. Cậu ngửa mặt nhìn lên trần, khô, không vết loang, không thấm, không rỉ nước, vậy tiếng đó từ đâu ra?




Bạn cần đăng nhập để bình luận