Dưới Đáy Hồ!
6
Chiều hôm ấy, cả phòng đi ăn, Minh ở lại bật laptop định gõ mấy dòng nhật ký – nhưng chưa kịp lưu gì, chưa đến mười phút sau quay lại – màn hình hiện lên dòng chữ: “Tôi không cần giữ thân. Tôi chỉ cần giữ giọng.” Câu chữ hiện rõ trên nền trắng, cỡ chữ đúng loại Minh vẫn xài, nhưng cậu không nhớ đã gõ. Ngay lúc đó, từ cổ họng cậu – một luồng âm thanh nhói lên, giọng nữ, không ra tiếng, chỉ là một làn dao động, thanh quản rung lệch nhịp, cổ họng rung lên… cao hơn, mảnh hơn, mỏng như lưỡi dao rạch trên mặt nước. Không ai nghe, nhưng Minh nghe, và cảm thấy… như thể ai đó vừa nói qua miệng mình.
Đêm, Minh ngồi một mình, không còn là “người bị xâm chiếm”. Cậu bắt đầu thấy rõ – một phần nào đó trong mình – cũng đang… đẩy ngược lại. Không bằng lời, không bằng ý niệm rõ ràng, mà qua từng hành vi lệch. Cầm sai tay, gọi sai tên, thấy sai hình, nghe sai giọng. Cơ thể Minh – giờ như cái mặt nạ – bị giật qua, giật lại giữa hai linh hồn, hai bản thể, hai ý chí đang giằng nhau – mà không thèm nhìn nhau, không nói chuyện với nhau, không đòi lý lẽ, chỉ... lệch dần. Một cách không cần máu, không cần lời nguyền, không cần tiếng quát trừ tà, chỉ cần lệch, một chút, một chút nữa, cho tới khi không còn biết ai đang nhìn ai trong gương, ai đang chạy – và ai đang đứng.
Sáng đó, Minh đến lớp như mọi khi, vẫn giảng đường cũ, ghế cũ, mùi quạt máy cũ. Nhưng ngay từ lúc bước vào, Minh thấy có gì lạ, cái lạ... không gào thét, nó chỉ âm ỉ như tiếng nước rò từ ống kẽ tường. Ghế của Minh – cái ghế ngay gần dãy giữa – có người khác ngồi.
Một thằng con trai, cao hơn Minh chút đỉnh. Áo trắng đồng phụ, không nhìn xung quanh. Ngồi sẵn, lật vở, kê viết, cái kiểu ngồi như thể... nó đã luôn ở đó. Minh bước tới, định hỏi, nhưng thầy giáo đã vào.
— Rồi, lớp yên nào. Minh hôm nay nhớ nộp bài sớm nhé, thầy đã gửi mail từ tuần trước rồi.
Minh đứng đơ, thằng đó… ngẩng lên, không nói gì, chỉ nhìn, mắt không sâu, không sáng, nhưng nhìn riết. Mọi người quay sang nhìn Minh, như nhìn một người chen lấn vào bàn người khác.
Nhỏ lớp trưởng lên tiếng.
— Ủa, bạn Trường chuyển từ lớp cơ khí qua mà anh, hôm đầu tiên mà. Anh kiếm ai vậy?
Minh nghẹn họng, không cãi, cả phòng không ai thấy có gì bất thường, còn Minh… không dám chắc mình còn ở đâu trong cái lớp này nữa.
Ra hành lang, Minh mở điện thoại, vào hệ thống trường, tài khoản sinh viên: minh.nguyen2020. Hệ thống báo: “Không tồn tại tài khoản này.” Minh bấm lại mã số sinh viên, lấy từ thẻ cũ, nhập vào phần tìm kiếm danh sách lớp. Kết quả hiện: Phạm Linh – Khoa Xã hội học, nam. sinh viên năm ba, thành tích ổn định. Hồ sơ cập nhật định kỳ, ảnh đại diện rõ mặt, không phải Minh, mà là người con trai mang tên Minh, đang ngồi trong lớp, tên Trường.
Minh cuống cuồng chạy qua phòng quản lý sinh viên.
Ngồi trước mặt Minh là chị cán bộ phụ trách hồ sơ, chị mở tập lưu giấy, lật mấy trang, chỉ vô hình thẻ.
— Đây nè, Trường chuyển khoa từ đầu năm ngoái. Không có gì sai đâu, nam sinh viên, vẫn đang học bình thường, còn ai tên Minh, bên đây không có dữ liệu nha.
Minh hỏi.
— Chị lục lại giúp em mấy hồ sơ cũ. Em xin chị đó.
— Em có nhầm ai không? Có thể bị trùng tên, trùng mã, nhưng đây là hệ thống chính thức. Mọi thứ đều trùng khớp, không hề bị mất dữ liệu.
Câu nói đó đánh vào đầu Minh như nhát búa, hồ sơ không mất, chỉ là không còn gắn vô Minh.
Chiều, Minh quay về phòng, Huy đang ngồi với Trường, cả hai vừa ăn cơm hộp vừa cười, vừa kể chuyện, giọng quen, nét quen, giống hệt những bữa chiều Minh và Huy ngồi trước đây.
Minh vừa bước vào, Huy ngẩng đầu.
– Ê Trường, hôm qua mày quên điện thoại trong nhà tắm, tao đem về cho nè.
Huy gọi Trường là Trường, nhưng nói như thể đang nói với Minh.
Minh chen ngang.
– Mày còn nhớ cái đêm tao bị sốt không? Mày đắp khăn cho tao suốt đêm đó.
Huy nhìn Minh vài giây, rồi đáp.
– Đêm đó là Trường sốt, tao canh cho nó tới sáng luôn.
Minh quay sang Trường, Trường không nói gì, không phản bác, cũng không cười, chỉ nhìn, cái nhìn giống lần trong lớp: không có oán, không có thương – mà chỉ như... đang đợi Minh rút lui cho gọn.
Tối, Minh mở ảnh nhóm cũ, có tấm chụp trước biển, mười đứa đứng thẳng hàng, Minh nhớ rõ: cậu đứng giữa, cạnh Huy, nhưng trong ảnh, đứng giữa – là Trường. Góc mặt, dáng người, tay cầm chai nước – không có dấu vết gì của Minh, mà như thể, từ đầu... Trường đã là người đứng đúng chỗ.
Minh ngồi một mình, trên bàn có mảnh giấy, cậu lấy bút, run tay, viết dòng chữ: “Nguyễn Minh”. Chữ chưa ráo mực thì giấy đã nhăn nhẹ ở mép, mực lem ra – như bị thở lên từ mặt dưới, rồi... từng nét chữ biến dạng, không nhòe, không biến mất, mà như bị ai đó sửa giùm, thành: “Nguyễn Trường”.
Đêm đó, trời không mưa, không sấm, không một tiếng xe ngoài đường. Minh về phòng, chân giẫm lên nền gạch quen thuộc – nhưng không có tiếng động. Cậu không nghe bước chân mình, không nghe tiếng gió, không nghe cả tiếng cửa mở, không biết cái im lặng bắt đầu từ đâu.
Laptop trên bàn – không cắm điện – tự bật sáng, màn hình trắng, không icon, chỉ một dòng chữ hiện dần ra, như có ai đó gõ từng phím trong đầu Minh.
“Tôi không gọi, anh gọi. Anh lặp lại ký ức tôi để tôi tồn tại lại, tại sao?”
Minh không gõ gì, cũng không bước tới, nhưng câu hỏi đó như gõ ngược từ bên trong thái dương, nhức – mà không biết trả lời cho ai. Cậu quay người, đứng trước gương. Hình phản chiếu vẫn là Minh – đôi mắt mỏi, tóc rối, môi khô, nhưng sau lưng – có người ngồi. Không có tiếng cánh cửa mở, không tiếng nệm lún, không tiếng thở, nhưng cô ấy đã ở đó. Một cô gái ngồi quay lưng lại, tóc dài, lưng thẳng, mặc áo trắng, không nhìn Minh, không quay đầu, cũng không run.
Nhưng giọng nói vang lên – không phải từ miệng cô – mà từ chính không khí, từ khe cửa, từ góc tường, từ sợi dây sạc chạm đất.
— Tôi mượn thân anh lúc đầu là để tránh bị tìm thấy, nhưng anh nhớ quá nhiều, anh tìm lại quá nhiều.
Minh không nhúc nhích, không hiểu tại sao lòng mình... không sợ. Cậu biết giọng đó, cậu đã nghe qua – trong những đoạn chat cũ, trong file ghi âm nháp gửi bạn, trong clip một giọng hát buồn ai đó từng thu giữa giờ trưa, không nhầm được, là Linh P. Nhưng lần này – cô không như một người đòi hỏi gì, không khóc, không kể oan, không đòi thanh minh.
— Tôi chết đi để không còn tên trong danh sách lớp, không còn ảnh trong đám cưới bạn thân, không còn trong hồ sơ ngành. Anh đào lại tất cả, anh khiến tôi trở lại – trong tiếng, trong chữ, trong mắt người khác. Tôi không hận, nhưng tôi không muốn quay về.