Dưới Đáy Hồ!

4

Trước mắt là hành lang ký túc xá cũ, mờ, nhưng rõ đến từng đường rạn trên tường. Gió quất qua hành lang không làm động áo cậu. Mùi nước giếng cũ, mùi dép nhựa phơi ẩm, và… mùi tóc ướt. Cánh cửa cuối dãy – kẽ hở đang mở dần, đúng lúc đó… Minh bật dậy. Vẫn giường, vẫn mền, vẫn quạt trần quay chậm. Cậu thở gấp, mở ba lô – quyển nhật ký vẫn nằm bên trong, và trang đang mở... chính là trang vừa đọc trong mơ. Mực ướt, mép trang lấm tấm ẩm, trên lề trái… một dòng chữ mới hiện ra – viết bằng nét nghiêng, nhỏ, quen thuộc: “Ký ức là nơi người chết còn thở – chỉ là… trong ai đó khác.” Minh sờ cổ, cổ vẫn ướt.

Minh dạo này thấy lạ, không phải lạ vì những gì xảy ra… mà vì cậu không còn thấy lạ nữa. Gấp mép trang sách – theo góc bốn mươi lăm độ, không phải gấp để đánh dấu, không phải tiện tay, mà là gấp đúng kiểu một ai đó đã từng làm như vậy – hàng trăm lần. Tập học hôm đó, khi thầy đang giảng lý thuyết động học phân tử, Minh chống cằm, tay trái lơ đãng nghịch mép giấy… rồi vẽ ra hình xoắn ốc kép. Vòng trong nhỏ, vòng ngoài rộng, hai đầu cong ngược – như mắt bão. Cậu không nghĩ, tay tự vẽ, chưa dừng lại, miệng cậu bật ra một câu – không đầu, không cuối – không ý thức rõ từ đâu: “Tôi trôi giữa đá và sóng… không tên... không tiếng vọng.”

Chất giọng thì khàn, nhưng cách lên xuống âm điệu – như ai đó đã từng học thuộc bài thơ đó từ lâu, một ai đó không phải Minh.

Huy ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại, nhìn Minh lom lom.

— Ê. Mày lại nghêu ngao thơ của Linh P. đấy hả?

Minh nhíu mày.

— Gì?

— Cái câu đó. Cô ấy hay viết lên vách nhà tắm cũ. Đám bọn nữ ký túc hay kể, tao tưởng tụi nó đùa, mà nay nghe mày đọc, y chang…

Huy không nói tiếp, nhíu mày, rồi thôi.

Một chiều đi học về muộn, Minh bước ngang hành lang khu B – dãy cũ, có gắn mấy tấm gương loang ánh bên tường, không ai soi nữa, bụi, ố, và lặng. Cậu dừng chân buộc dây giày, cúi xuống. Nhưng trong gương… Minh không cúi, phản chiếu trong đó vẫn đứng thẳng – im lìm. Đến lúc Minh vừa ngẩng đầu, hình trong gương mới bắt đầu gập người chậm rãi, rồi… ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Minh, nhoẻn miệng cười, không rõ ý gì, chỉ một cái cười chậm nửa nhịp.

Ở thư viện, Minh tìm mượn sách về âm học cổ truyền. Cô thủ thư già – mắt mờ, kính lệch, tóc rối – nhìn cậu, rồi khựng lại.

— Con gái à?

Minh chau mày.

— Dạ không. Con tên Minh…

— Ừ… Hồi xưa có đứa cũng thích cuốn đó. Em Linh P. Mắt con giống nó… giống y chang… mắt bên trái. Lúc nó còn sống, bên đó có tia máu nhỏ… như có ai khác đang nhìn ra vậy.

Bà gật gù, Minh đứng yên, cảm giác như cái gáy mình vừa lạnh đi một đoạn.

Bài kiểm tra giữa kỳ – môn Đại cương Vật lý. Minh ngồi ở dãy ba, gần cửa sổ, viết một mạch – không ngừng, không sai chính tả, không lệch dòng, nhưng chữ… khác hẳn mọi khi, nét nghiêng, mảnh, đều, giống như ai đó đang chép bài hộ.

Giám thị đi ngang, nhìn vào bài Minh, đột nhiên dừng lại.

— Khoan… Em…

Ông cúi xuống, nhíu mày.

— Em viết kiểu này từ khi nào? Nét này giống bản chép của… Linh…

Ông không nói nữa, chỉ khẽ lắc đầu rồi đi tiếp.

Về phòng, Minh mở nhật ký ra, lấy bút, viết rõ ràng: “Tôi là Minh. Tôi vẫn là Minh.”

Rồi gấp sổ lại, hít thở sâu, mắt cay nhẹ, gần năm phút sau, cậu mở lại sổ, câu chữ đã đổi. “Tôi là Minh, tôi là Linh, tôi là tiếng còn lại.”

Minh đứng dậy, mở đèn bàn, gió ngoài cửa sổ lùa vào nhẹ, thổi bay tờ giấy nháp. Trong mặt gương trên bàn học – góc mép kính – có một bóng người lướt qua sau lưng Minh, không tiếng bước chân. Minh quay lại, không có ai, chỉ là gương… vẫn còn đọng một vệt ẩm như dấu tay, ngay phía sau cổ cậu.

Sáng sớm, Minh bật dậy khỏi giường, tim đập gấp, người toát mồ hôi. Ngoài cửa sổ, mưa lâm râm, nhẹ, nhưng đều như nhịp tích tắc rỉ rả của đồng hồ. Cậu quay đầu – nhìn qua giường đối diện, trống, không có Huy. Cậu nhìn đồng hồ, kim giờ, kim phút… đứng yên tại đúng một chỗ: hai giờ bốn mươi bảy phút sáng. Minh khoác vội áo khoác, bước ra hành lang. Đèn tắt hết, không chớp, không hỏng – mà tắt như thể chưa từng có điện, chỉ có ánh sáng đỏ nhạt len từ đầu dãy hành lang tới chỗ Minh đứng, không phải ánh đèn, cũng không phải phản chiếu từ trời, mà như… phản chiếu ngược từ dưới hồ lên. Dù bây giờ đang là nửa đêm, và Minh không hề ở gần hồ. 

Minh đi dọc hành lang, nhưng thay vì dẫn tới cầu thang, dãy hành lang rẽ ngang sang bên phải, nơi theo ký ức cậu… đáng lý không tồn tại. Cậu đi tiếp, và đến... phòng tắm nữ. Cửa mở hờ, đèn sáng một bóng vàng, lạnh, loang, đây là khu đã bị dỡ bỏ từ năm ngoái, Minh không dừng lại, cậu mở cửa, bước vào.

Bên trong, vòi nước nhỏ giọt, không tiếng gió, không gương, chỉ một mùi ngai ngái – như giấy ướt bị mốc. Cậu đi xuyên qua, tấm cửa cuối dẫn ra khu thư viện. Không ai, không sách mở, chỉ một quyển sổ đăng ký mượn sách đặt ngay bàn thủ thư.

Cậu mở ra, trang đầu ghi.

“Nguyễn Minh – Mượn: Âm học và cộng hưởng cơ thể người”

Trang sau.

“Linh Phạm – Mượn: Tư liệu giấc mơ, ký tên: L. Phạm."

Cậu đóng sổ, quay ra, quay trở lại… là hành lang ký túc xá, lần này, gương trên tường hiện một dòng chữ bằng sơn: “Tôi là ai?”

Lần sau, cậu đi tiếp, dẫn về lại thư viện – nhưng dòng chữ trên gương đổi.

“Tôi là ai của ai?”

Lần nữa – vẫn thư viện – nhưng cái ghế màu đỏ nằm sát bàn giờ đã nằm giữa phòng, mỗi vòng đi qua, cảnh vật giống nhau đến chín mươi chín phần trăm – nhưng luôn có một chi tiết lệch.

Đến lần thứ bảy – Minh đứng trước một căn phòng nhỏ, không ghi số, không có bảng tên, cậu đẩy cửa. Bên trong là một cô gái – tóc dài, đồng phục nữ sinh, quay lưng lại, đang viết gì đó lên tường bằng bút mực đen, tường hơi loang nước, đèn trong phòng rung nhè nhẹ như sắp tắt. Minh bước chậm tới, đọc rõ từng chữ cô viết: “Có cần thiết phải gọi tôi trở lại không?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận