Dưới Đáy Hồ!

2

Đêm đó, Minh mơ, không giống đêm trước, vẫn là hồ đá, vẫn là lối đi quen dưới bóng cây, nhưng không có ai đứng giữa mặt nước, không có người vẫy tay, không có bóng, chỉ là tiếng gọi, xa lắc.

— Minh...

Cậu quay đầu, không thấy ai.

— Minh...

Giọng con gái, văng vẳng như vọng từ đáy hồ, không vang, mà cứ hút lại, như tiếng ghi âm bị đảo ngược, méo mó, kéo lùi từng âm tiết.

— N... h... i... m...

Cái tên không thành tên, câu gọi không trọn câu, mà vẫn lạnh, vẫn rùng, vẫn khiến sống lưng như đóng băng từng đốt. Minh choàng tỉnh, lưng áo dính mồ hôi, đèn bàn vẫn sáng, nhưng ánh sáng bây giờ không đủ ấm, giống như có gì trong phòng đã thay đổi, dù mọi thứ vẫn y nguyên.

— Huy, tao kể mày cái này… đừng nói tao mát dây nha.

Minh ngồi bó chân trên giường, tay cầm ly mì nóng, ánh mắt vẫn liếc về cửa sổ đã đóng.

Huy gác tay sau đầu, thở dài.

— Gì nữa? Mơ hồ hả?

— Không phải mơ thường đâu, là mơ… kiểu nó giống như… ký ức.

— Của mày à?

— Không chắc.

Im lặng một hồi, Huy ngồi dậy, cái kiểu không muốn nói nhưng buộc phải nói.

— Hai năm trước… có một con bé tên Linh ở phòng này, cũng ở giường mày đang nằm đó.

Minh ngừng nhai.

— Một đêm, nó đi dạo gần hồ, không về nữa.

— Mất tích ư?

— Ừ. Mọi người nghĩ nó nhảy hồ tự tử. Nhưng không vớt được xác, không tìm được dép, chỉ có ba thứ còn lại: cái balo, cái điện thoại, và một quyển sổ.

— Rồi sao?

Huy khịt mũi, mở ngăn bàn dưới cùng.

— Thứ duy nhất còn giữ được là cái này. Tao tính quăng, nhưng không hiểu sao... vẫn để lại.

Một quyển sổ bìa đen, méo mó, mép sổ rách lỗ chỗ, bìa ghi mờ mờ mấy chữ loang lổ mực: “Linh P.”

Minh lật mở, trang đầu là nhật ký học hành bình thường: bài tập, tiết giảng, chuyện bạn bè, cà phê giờ ra chơi, nhưng càng về sau, chữ càng lệch, câu càng rời, nét mực run.

“Mặt hồ không phát ra tiếng. Nó hút tiếng vào, khi có người chết, giọng họ hát lại – không phải bằng miệng – mà bằng nước. Luôn là hai giờ bốn bảy phút. Luôn, không trễ, không sớm.”

Minh đi vệ sinh, phòng vệ sinh tầng ba, cuối dãy, đèn vàng úa, bóng đèn rung theo tiếng quạt thông gió. Cậu rửa mặt, thở dài, nhìn lên gương mặt mình, quầng mắt thâm, tóc xù vì mồ hôi và gió, nhưng còn một thứ nữa. Trong góc trái của khung gương, phản chiếu một làn tóc dài, không phải của Minh, không phải bóng cây, không phải bóng ai đi sau. Minh không quay đầu, bóng đó… khẽ nghiêng, như đang lắng tai nghe, rồi biến mất. Ngay lúc đó tiếng chụp... chụp... chụp... vang lên lần nữa, lần này, rơi thẳng xuống nền gạch, lạnh, và đều, giống như giọt cuối cùng của tiếng người sắp chìm.

Chiều hôm nay xuống nhanh hơn Minh tưởng. Mặt trời lùi vào sau các tán cây trước khi kịp cháy hết nắng. Hồ lặng, đục ánh tím sẫm. Gió rít nhẹ, nghe như tiếng gì đó trượt dưới da nước. Minh ngồi sát mép bờ, máy ảnh cũ kẹp chặt trong tay, bấm từng khung ảnh làm bài tập “chuyển động tĩnh”.

Trong ống kính, mặt hồ vẫn bất động, không bóng người, không cánh chim, chỉ có thứ ánh sáng lạ vắt qua mặt nước như một lớp da mỏng, long lanh nhưng không soi rõ vật gì bên dưới. Minh bấm thêm vài tấm rồi thu máy, nhưng khi về tới phòng, lúc coi lại ảnh trong điện thoại, ở một khung ảnh chụp sát mép hồ... cậu khựng lại.

Trong ảnh, phía sau lưng Minh – đúng mép nước – có một bóng người áo trắng, đội mũ đen đứng nghiêng, không rõ mặt. Cậu bấm zoom, người đó mặc áo khoác y như cái Minh đang mặc. Cái mũ cũng là loại Minh hay đội – nửa chụp nửa che, nhưng tóc dài phủ gần hết bên má trái, tóc đó... không phải của Minh.

Tối, Minh nằm quay mặt vào tường, cố lướt qua cái bóng mờ trong trí nhớ. Nhưng ngủ không sâu, và rồi cậu lại thấy giấc mơ, mà lần này... không giống hai lần trước. Có một người khác – dáng đứng y chang Minh, cùng cách đi, cách ngẩng đầu, cái cách giữ tay trong túi áo... không nhìn ra mặt, nhưng biết rõ: đó là mình, là một mình khác.

Người kia bước sát mép hồ, rồi từ từ quay lại, mắt tối, không cảm xúc, không chớp, không nói, chỉ nghiêng đầu nhẹ, nhưng đầy ám chỉ, rồi người đó giơ tay ra – không mời, không kéo – mà như ra hiệu dứng yên, rồi chờ đợi. Minh muốn hỏi đó là ai, nhưng cậu không nói được, chỉ thấy tay mình bắt đầu cử động, như bị hút về phía trước, bị kéo – nhẹ nhưng dứt khoát. 

Đến lúc cậu giật mình tỉnh dậy, tim đập dồn, cổ tay trái... có một vệt đỏ hằn sâu, như dấu tay ai đó vừa bóp chặt rồi thả ra.

Sáng sớm, Minh đi rửa mặt dưới sân sau, nắng chưa tới, đèn hành lang vẫn bật, lúc đi ngang nhà vệ sinh tầng trệt, cậu thấy một người bước ra. Người đó mặc cái áo khoác y hệt Minh đã mặc hôm qua, cổ kéo cao, mũ sụp xuống trán. Minh nhíu mày nhìn kỹ, nhưng người đó không quay lại, chỉ lướt ngang, không tiếng bước chân. Bóng người in lên tường – lệch hẳn với hướng đèn trần, còn Minh – cúi xuống nhìn chân mình – không thấy bóng.

Lúc quay lên tầng, Minh ghé phòng giặt chung. Gương treo sát tường, dài gần cả mét sáng nhờ đèn trắng. Cậu soi sơ qua mặt mình – mắt thâm, da xạm, định quay ra thì khựng lại. Trong gương… có hai bóng, một là Minh, người còn lại – đứng ngay sau – mặc áo trắng, tay buông thõng, đầu cúi nhẹ, không rõ mặt, không cử động. Cậu quay đầu lại, phòng trống, không ai hết, Minh quay vào gương lần nữa – hai bóng vẫn còn đó. Rồi bóng phía sau giơ tay lên – nhẹ như khói – và đặt lên vai Minh trong gương. Vai thật của cậu… không thấy gì, không chạm, không lạnh, chỉ thấy hình bóng đó chạm Minh trong gương, mà mình – thì không thấy.




Bạn cần đăng nhập để bình luận