Dưới Đáy Hồ!

5

Cô dừng tay, chậm rãi xoay người lại, mặt cô – mờ, không rõ, nhưng quen. Cô không nói, chỉ giơ tay, đưa cho Minh một mảnh giấy.

Cậu cầm, đọc: “Anh thật là rảnh rỗi, tôi đã rời đi từ rất lâu rồi.”

Cùng lúc, toàn bộ mặt gương trong phòng nứt toạc. Từ các khe gạch sàn, nước trào lên, không ầm ầm, mà dâng nhẹ như nước thở. Nước ngập tới cổ chân Minh, cô gái biến mất, chỉ còn lại một cái bóng in trên tường – mờ – run nhẹ. Cái bóng đó… không khớp với Minh, cũng không khớp với cô gái, nó không phải của ai cả.

Minh hét lên.

— Tôi là Minh! Tôi là Minh! Tôi là Minh… hay không?

Mọi thứ chao đảo, cậu choàng tỉnh, vẫn phòng, vẫn gối, vẫn quạt quay. Trời vẫn mưa rả rích ngoài khung cửa. Đồng hồ: hai giờ bốn mươi bảy phút sáng. Minh quay đầu, Huy đang nằm ngủ đối diện – tiếng thở đều, êm. Minh thở phào, cố ngồi dậy, chưa kịp đứng lên thì… bên gối, có một mảnh giấy nhỏ, nét mực đen – nghiêng: “Anh đã quên chưa? Hồ vẫn nhớ.”

Trong lớp sáng nay, giảng viên bộ môn Vật Lý Cơ Bản – ông Dương – vừa gấp xong tập đề cương, vừa đưa tay chỉ về hàng ghế giữa.

— Bạn… Linh P.? Mời bạn lên bảng.

Cả lớp im vài giây, rồi có đứa cười khúc khích.

— Thầy lộn rồi, lớp em làm gì có Linh P…

Ông Dương thoáng sững người, lật danh sách lớp. 

Ông định nói gì đó, nhưng thôi, nhìn về phía Minh đang ngồi… rồi gật đầu.

— …Vậy… bạn Minh, lên.

Minh đứng dậy, chân run nhẹ, không phải vì bị gọi, mà vì cái tên đó… vừa được thốt ra, cậu thấy lạnh dọc sống lưng.

Ra về, vừa dắt xe ra khỏi nhà để xe tầng trệt, có tiếng gọi nhỏ từ phía sau.

— Minh…

Là Như, bạn học cùng lớp, ít nói, hay ngồi sát cửa sổ, tay lúc nào cũng cầm quyển vở kẹp thơ lặt vặt.

— Ờ… Gì vậy?

Cô tiến tới, mắt hơi bối rối.

— Cậu… có họ Phạm không?

Minh nhíu mày.

— Không. Họ Nguyễn.

— Ừm… Ừm, thôi… chỉ hỏi vậy. Nhưng mà…

Cô ngập ngừng, rồi nhìn thẳng vào mắt Minh.

— Hôm qua mình mơ thấy cậu, nhưng trong mơ, cậu tên Linh. Cậu ngồi trong thư viện cũ, cầm bút máy, viết gì đó vào nhật ký, tay trái… có vết bớt đỏ, hình trăng khuyết.

Minh lặng người, không nói gì, như cúi đầu.

— Sáng nay, khi đi ngang qua cậu ở hành lang… mình thấy vết đó, rõ ràng, ở tay trái.

Buổi trưa, Minh trở lại hồ đá, trời nắng nhẹ, không gió, mặt hồ vốn lúc nào cũng phẳng – nhưng hôm nay… rúng nhẹ, như có ai ném viên sỏi không thấy – như nước đang hít thở bằng da. Minh ngồi xuống bậc đá cũ sát bờ. Trong mặt nước: có hai người, một là cậu, người còn lại – nữ sinh mặc đồng phục, tóc dài, ngồi cạnh, hai tay ôm gối. Minh quay sang – trống không, không ai cả, lúc cúi xuống nhìn lại, tay Minh đang… vẽ hình xoắn ốc bằng ngón trỏ, trong cát sỏi ẩm, không kiểm soát.

Cậu giật tay lên, về phòng, mở ba lô, trong ngăn phụ – có một khăn tay cũ, viền ren màu chàm, sờn chỉ, Minh chưa từng thấy nó, bên trong khăn là một mảnh giấy cũ, mực tím đã loang nhạt. “Đến lúc hồ phải chọn, nếu một người nhớ được hai người – thì một người phải biến mất.”

Chiều hôm đó, Minh lặn lội tìm đến khu thư viện cũ – khu đã chuyển về thư viện trung tâm từ đầu năm nay. Ở cổng khu lưu trữ, Minh gặp bác Khánh, bảo vệ lâu năm, tóc muối tiêu, thường ngồi gác ở đó từ xưa.

Bác nhìn thấy Minh, mặt đổi sắc.

— Ủa…?

Im vài giây, mắt bác nheo lại, rồi gật gù, như lục tìm ký ức trong đầu.

— Cháu giống con bé đó lắm…

Minh hỏi khẽ.

— Linh P. ư?

Bác gật đầu.

— Ờ. Không phải giống mặt, mặt thì khác, nhưng cách đi, cách cầm bút, cái kiểu lật sách… nhanh… mà hay ngắt ở giữa dòng.

Bác im một lát.

— Con bé từng nói một câu, giờ bác lại nhớ ra, lạ… mấy năm nay quên sạch, giờ thấy cháu mới nhớ.

Minh chờ.

Bác thở dài, nói như thầm.

— Nếu tôi không phải tôi nữa… thì ai sẽ nhớ tôi là ai?

Minh nghe câu đó như thể… chính mình đã viết ra nó từ trước.

Tối, Minh nằm trong phòng, đèn tắt, quạt quay đều. Gió từ ô cửa sổ không lạnh, nhưng cậu rùng mình. Minh mở quyển nhật ký – trang cuối, nơi trước kia chữ bị mờ vì nước – giờ… nét chữ rõ lại, như vừa mới được viết: “Tôi không muốn bất kỳ ai gọi tôi về lại nơi đây. Tôi muốn mọi người quên cách gọi tên tôi.”

Ngay lúc đó – điện thoại rung, tin nhắn từ số lạ, không lưu tên, chỉ có một dòng: “Chào Linh.”

Minh thở gấp, tay run, đặt điện thoại xuống bàn, gương trước mặt – mặt bàn học – đọng một lớp hơi nước mỏng, dù phòng… không hề ẩm.

Hôm nay, Minh bưng ly nước lên bằng tay trái. Chuyện tưởng như không đáng, nhưng tay trái thì cậu chưa bao giờ dùng để cầm thứ gì quan trọng, lạ thiệt, tay phải mới là tay thuận. Cậu định bụng đổi lại – vừa chạm sang, cái ly rơi cái xoảng, bể tan. Mảnh vỡ văng đầy đất, Minh đứng đực mặt, không buốt, không đau, không máu, nhưng trong đầu, như có ai vừa lắc nhẹ… Một cái giật nhẹ chỗ mí mắt trái, rồi từ ngay mặt gương nhà tắm – bóng người nào đó chớp hiện, cũng cái dáng ấy, cái thế ấy, nhưng lệch một nhịp – y như hai đoạn phim bị trượt khung, không rõ ai, nhưng giống… một bản sao đang bắt chước chính mình – với cái ý định chẳng tốt lành.

Tối hôm đó, trong phòng, Minh định ghi lại mấy dòng trong file nhật ký của Linh P. đang mở dở trên máy. Nhưng đập vào mắt cậu là một trang mới – không lưu lúc nào, không mở lúc nào, chữ viết xiên xiên, uốn cong quen thuộc. Không phải nét của Minh, nhưng giống Linh… một cách kỳ quặc đến khó tin. “Tôi không muốn kéo anh xuống, nhưng nếu tôi biến mất – thì anh cũng sẽ không còn là thật.” Dưới dòng chữ là một nét gạch chéo xiên chéo – mạnh tay, như vết của người viết xong rồi hối hận.

Khuya, Minh ngồi với thằng Huy – bạn thân cùng phòng, nói chuyện đứt đoạn vài câu thì tự dưng… quên tên nó. Cái tên “Huy” rớt khỏi trí óc như ai cắt phăng một đoạn dây. Minh ráng nhớ, nhưng trong đầu lại vang ra cái tên “My”, một cái tên không quen – nhưng lại rõ ràng. My… bạn thân của Linh P. – người Minh chưa từng gặp. Cậu rối trí, Minh mở danh bạ điện thoại, tên Huy hiện thành “Hạnh”, và cái ảnh đại diện... là Minh – nhưng là Minh tóc dài, mái xõa, ánh mắt nhìn nghiêng, nụ cười không của mình.

Sáng sớm, sân ký túc, Minh chạy thể dục, nắng sáng chiếu xiên qua tán cây. Bóng cậu in rõ dưới đất – từng nhịp chạy, từng động tác hít đất – khớp răm rắp, nhưng quay sang cửa kính ký túc thì… trong gương: Minh đứng yên, cứng đờ, mắt nhìn thẳng về phía hồ, không nháy, không chớp, không chuyển động. Trong khi bản thể thật của cậu vẫn đang chạy hùng hục ngoài kia – mà chẳng ai để ý đến bóng trong kính đang đứng im phăng phắc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận