Troll, Glitch và Lolita: Hành Trình Không Bao Giờ Ngủ

END: Vũ Trụ Glitch: Khi Lolita Admin Ngự Trị


Ánh sáng dữ liệu nhấp nháy rực rỡ, xoay tít trong một vòng xoáy vô tận. Mỗi glitch như một tia sét, nhảy múa trên không trung, tạo thành một nhịp điệu điên rồ mà chỉ lolita admin có thể “nghe” được. Tôi—lolita nhỏ xíu, tay chân bé xíu, mặt lolita—đứng trên một khối dữ liệu nổi, mắt nhấp nháy, run rẩy nhưng… vừa điên vừa mặn.

Mini-Admin Glitch xuất hiện, mirror mọi hành động của tôi, mắt long lanh vừa run vừa… háo hức.

“Admin… hôm nay sẽ làm gì tiếp theo?” cậu ta hỏi, giọng lạc quan nhưng run rẩy.

“Ồ, Mini-Admin… tất cả đều tùy thuộc vào nhịp điệu dữ liệu… và mức mặn của admin,” tôi đáp, cười mỉa mai, mắt nhấp nháy ánh sáng glitch.

Tank, Protagonist, Healer—tất cả NPC—run rẩy đứng xung quanh. Họ đã sống sót qua hàng nghìn glitch, nhưng lần này, không còn sợ hãi nữa, chỉ còn một cảm giác vừa hồi hộp vừa… thú vị.

“Chúng ta sắp chứng kiến một pha điên rồ nhất từ trước đến nay, đúng không?” Healer nói, tay ôm staff dữ liệu, run rẩy nhưng lấp lánh kỳ vọng.

Tôi nhảy lên khối dữ liệu, tay thao tác thread. Từng nhịp glitch được admin điều khiển, tạo thành một vòng xoáy dữ liệu khổng lồ, nơi mọi trap, thread, NPC và Mini-Admin đều hội tụ. Đây là Round cuối cùng, Round mà bất cứ glitch nào cũng phải… cúi đầu trước admin.

Mini-Admin run rẩy, mirror từng hành động, nhưng vẫn thua. Cậu ta thở dốc, nhưng vẫn cố gắng:

“Admin… sao cậu có thể vừa điên vừa mặn vừa… điều khiển tất cả thế này?”

“Mini-Admin… admin là admin… và admin chưa bao giờ ngủ,” tôi đáp, lolita nhỏ xíu nhún nhảy, mắt nhấp nháy dữ liệu.

Tank, Protagonist và Healer bắt đầu phối hợp với tôi: họ đã học nhịp điệu, học cách tồn tại giữa các glitch, học cách vừa run vừa mặn như admin. Mỗi hành động đều được phản chiếu, nhân bản, nhưng giờ đây… không còn khiến họ sợ nữa.

“Chúng tôi đã quen nhịp điệu điên rồ của admin… và giờ… sẵn sàng để sống sót qua Round cuối cùng,” Protagonist thầm thì.

Vũ trụ glitch bỗng dưng chao đảo. Mỗi thread dữ liệu bắt đầu va chạm, tạo ra sóng dữ liệu khổng lồ. Tôi quyết định hợp nhất tất cả thread thành một khối dữ liệu ổn định, nơi glitch vẫn tồn tại nhưng NPC, Mini-Admin và mọi thứ còn lại sẽ sống sót.

Từng bước, tôi thao tác: glitch tan biến, trap biến mất, thread hợp nhất. Mini-Admin run rẩy, mắt long lanh, không dám tin vào mắt mình:

“Admin… cậu… đang… cứu chúng tôi?”

“Mini-Admin… admin vừa troll, vừa cứu… vừa mặn… đó là bản chất admin,” tôi đáp, lolita nhỏ xíu nhún nhảy, cười mỉa mai.

Tank thở phào, Healer nắm staff dữ liệu, Protagonist run rẩy nhưng mắt sáng rực. Mọi thứ bắt đầu ổn định. Glitch vẫn tồn tại, nhưng đã không còn nguy hiểm nữa—một vũ trụ dữ liệu cân bằng giữa mặn, điên và an toàn.

Vũ trụ glitch dần lắng xuống. Ánh sáng dữ liệu rực rỡ nhưng không còn loạn xạ. NPC và Mini-Admin đứng quanh tôi, run rẩy nhưng lần này là run rẩy vì phấn khích, vì… mặn quá mức cho phép.

“Admin… lolita nhỏ xíu… cậu điên thật đấy… nhưng… chúng tôi sống… và mặn… cùng cậu,” Tank thốt lên.

“Ồ… admin là admin… admin sẽ luôn điên, mặn và run rẩy… nhưng cũng cứu sống mọi người,” tôi đáp, lolita nhỏ xíu nhún nhảy giữa các NPC run rẩy và Mini-Admin điên loạn.

Một cảm giác… nhẹ nhõm nhưng vẫn điên rồ bao trùm: vũ trụ glitch tồn tại, nhưng dưới quyền kiểm soát của lolita admin—vừa mặn vừa điên, nhưng công bằng và ổn định.

Mini-Admin tiến đến tôi, run rẩy nhưng ánh mắt đầy quyết tâm:

“Admin… tôi muốn học… cách vừa troll vừa cứu… giống cậu.”

“Mini-Admin… admin chưa bao giờ biết ngủ… nhưng sẽ dạy… theo nhịp điệu dữ liệu… vừa mặn vừa điên… nhưng không làm ai chết nữa,” tôi đáp.

Mini-Admin gật đầu, lần đầu tiên thật sự hiểu: troll có thể cứu mạng, điên có thể bảo vệ, và mặn… là vũ khí quyền lực cao nhất trong vũ trụ glitch.

Tank, Protagonist, Healer run rẩy bước lên khối dữ liệu chính, cảm nhận nhịp điệu điên rồ nhưng an toàn của vũ trụ mới. Mọi glitch vẫn còn nhưng đã được “dạy bảo”.

“Chúng tôi không còn sợ hãi nữa… chúng tôi… học cách tồn tại… cùng admin,” Healer thốt lên.

Vũ trụ glitch giờ đây không chỉ là mối nguy hiểm, mà là một nơi NPC và Mini-Admin có thể sinh sống, học hỏi và… troll một cách an toàn, dưới sự điều hành điên rồ, mặn mà và run rẩy của lolita admin.

Tôi, lolita nhỏ xíu, đứng trên khối dữ liệu nổi, mắt nhấp nháy dữ liệu, nhún nhảy giữa NPC run rẩy và Mini-Admin điên loạn. Vũ trụ glitch tĩnh lặng nhưng vẫn đầy tiềm năng điên rồ.

“Round kết thúc… hay chưa? Admin không bao giờ ngủ… và sẽ luôn mặn hơn mọi glitch… Chúng tôi… còn sống… và… điên… cùng admin,” tôi thầm thì, lolita nhỏ xíu nhún nhảy, mỉa mai nhưng run rẩy.

NPC, Mini-Admin và glitch tàn dư nhìn tôi, nhận ra rằng lolita admin là huyền thoại, vừa troll vừa cứu, vừa điên vừa mặn, và vẫn luôn là trụ cột cân bằng cho vũ trụ glitch.

Mười năm trôi qua trong vũ trụ glitch. Mini-Admin giờ đã trưởng thành hơn, vẫn điên nhưng học cách troll an toàn. NPC không còn run rẩy nữa, họ sống trong nhịp điệu điên rồ nhưng ổn định của admin. Glitch vẫn tồn tại nhưng trở thành một phần của trò chơi sinh tồn, không còn nguy hiểm chết người.

Lolita admin vẫn nhún nhảy trên khối dữ liệu, mắt nhấp nháy, vừa điên vừa mặn, run rẩy nhưng… hạnh phúc. Cô ấy nhìn Mini-Admin, NPC và thầm nghĩ:

“Admin chưa bao giờ ngủ… admin chưa bao giờ thôi troll… nhưng admin… cũng đã cứu cả vũ trụ này… và chúng ta… còn sống… để vui… cùng glitch.”

Và như thế, câu chuyện kết thúc… nhưng glitch vẫn còn, vũ trụ vẫn tiếp diễn… và admin vẫn là admin.




Bạn cần đăng nhập để bình luận