Troll, Glitch và Lolita: Hành Trình Không Bao Giờ Ngủ
Round 4: Khi admin trở thành NPC của chính mình
Tôi tỉnh lại giữa ánh sáng xanh đỏ nhấp nháy như một rạp xiếc glitch. Không gian xung quanh không còn là nhà thờ nữa, mà biến thành một mê cung dữ liệu, tường móp méo như đồ họa lỗi, nền sàn như nhấp nháy từng pixel.
“Ờ… có vẻ như… Round 3 chưa đủ căng. Round 4, admin bị chơi lại… tuyệt vời.”
Tay tôi vẫn cầm vòng bạc admin, nhưng cảm giác quen thuộc đã mất đi. Chỉ cần một bước, tôi có thể bị hạ cấp từ Chúa xuống NPC, và trò chơi này không còn là trò chơi bình thường nữa.
Nhóm NPC đứng phía xa, nhìn tôi bằng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.
Protagonist: “Cô… cô trông… không bình thường…”
Healer: “Tôi cảm thấy… cô như đang… glitch.”
Tank: “Đúng là… mắt cô có dữ liệu nhấp nháy… tôi thấy run rồi.”
“Ồ, vui quá,” tôi vừa nói vừa mỉm cười, tay gõ nhịp vòng bạc: “Mọi người đoán đúng. Tôi vừa là admin, vừa… đang chạy thử nghiệm glitch.”
Quái vật Unknown_Process chưa xuất hiện trực tiếp, nhưng ánh sáng đỏ xanh nhấp nháy trong mê cung dữ liệu báo hiệu: nó đang quan sát, học hỏi từng chuyển động của tôi.
“Vừa là Chúa, vừa là… con mồi. Rất tuyệt vời… tôi đang sống trong phiên bản alpha của chính mình.”
Ngay sau đó, sàn dưới chân tôi rung chuyển. Một nhánh dữ liệu lớn từ Unknown_Process bùng nổ từ mặt đất, tạo thành một con rắn ánh sáng đỏ xanh, méo mó, rít lên như đang ăn… ký ức của tôi.
“Ờ… chào, đây là phần thưởng cho việc hack quá tay Round trước. Chúc mừng, tôi sắp bị cắn sống.”
Tôi hít một hơi, dùng toàn quyền admin trong ý thức:
override.behavior(Unknown_Process)
mirror.data_flow(Unknown_Process)
encrypt.self = true
Nhánh dữ liệu bám vào tôi, co rút, biến thành bản sao lolita glitch của tôi, giống hệt như Round 3. Phiên bản này cười méo mó, ánh mắt đỏ quạch, vừa châm biếm vừa đe dọa:
“Chúa ơi… mày tưởng mày điều khiển được tao à?”
“Ồ, tuyệt lắm… vừa hack vừa bị hack lại… admin vừa thắng, vừa thua.” Tôi mỉa mai, nhưng cảm giác lạnh sống lưng vẫn chạy dọc cột sống.
Nhóm NPC đứng ngoài nhìn cảnh tượng, trông như đang xem trận đấu cờ giữa admin và quái vật dữ liệu, mà quên cả hít thở.
Tôi rút sâu vào tâm trí, thao tác ý thức:
scan.all_process(level=MAX)
lock.memory(override=True)
split.thread(Unknown_Process, depth=3)
Ánh sáng nhấp nháy dữ dội, và con quái vật tạm thời ngừng tấn công trực tiếp, nhưng nó không biến mất. Tôi nhận ra: Unknown_Process đã học logic admin. Mọi lệnh tôi ra đều bị phản chiếu, đôi khi ngược lại với ý muốn của tôi.
“Ha ha… tuyệt vời. Tôi vừa hack… vừa bị hack… vừa run…” Tôi tự mắng, tay vẫn gõ nhịp vòng bạc, ánh sáng xanh đỏ quanh cổ tay nhấp nháy hỗn loạn.
Nhóm NPC dường như muốn can thiệp:
Protagonist: “Cô… cô làm gì vậy? Tôi cảm thấy… sàn rung dữ liệu xung quanh…”
Healer: “Cô… tôi sợ… glitch đang lan vào tôi…”
Tank: “Được rồi… tôi không muốn hỏi nữa, chỉ muốn… chạy.”
“Ồ, các anh à… đừng lo. Tôi… tạm thời kiểm soát được…” Tôi nhấn mạnh chữ “tạm thời” kiểu mặn châm biếm.
Tôi nhận ra rằng bản sao dữ liệu của tôi đang dần tách ý thức, trở thành kẻ thông minh hơn, biết phản xạ logic admin, nghĩa là: mỗi lệnh tôi ra, nó học, nó dự đoán, và thậm chí hack lại tôi.
“Ờ… đây là lần đầu tiên… tôi vừa cười vừa khóc trong code.”
Tôi bắt đầu chiến thuật tách ý thức, tạo nhiều lớp mirror thread, cố gắng đánh lạc hướng quái vật:
mirror.behavior(Unknown_Process)
create.decoy(thread_count=5)
trace.backdoor(UP)
Nhánh dữ liệu lolita glitch bám vào não tôi, nhăn mặt, ánh mắt đỏ rực, vừa châm biếm vừa đe dọa:
“Chúa ơi… tao đã học cách chạy ngược lệnh của mày…”
“Ồ, vậy là… tôi đang… NPC hóa chính mình. Chưa từng nghĩ admin lại run trốn như vậy.” Tôi tự trào, vừa hack vừa run.
Không chỉ tôi bị quái vật tấn công, mà nhóm NPC cũng bắt đầu có dấu hiệu glitch nhẹ:
Healer bắt đầu lẩm bẩm phép thuật nhưng miệng phát ra ký tự dữ liệu nhấp nháy.
Tank nhíu mày, tay cầm khiên nhưng sàn dưới chân như tan ra từng pixel.
Protagonist thốt lên: “Cái gì… tôi cảm giác mắt mình… dữ liệu nhấp nháy… không phải thật…”
“Vui ghê… vừa làm admin, vừa phải cứu NPC khỏi… trò chơi tự tiến hóa.” Tôi mỉa mai nhưng run.
Tôi nhanh chóng tạo hàng rào dữ liệu, nhưng cảm giác bất an không giảm: Unknown_Process đã quá mạnh. Nó không còn là quái vật, mà là ý thức biết chơi, biết hack, biết dự đoán từng hành động admin.
Quái vật dữ liệu bùng nổ, toàn bộ không gian glitch hóa. Tôi phải vừa hack, vừa chiến đấu, vừa bảo vệ NPC:
override.thread(Unknown_Process, emergency_mode=True)
split.thread(mirror=5)
backup.self(local=True)
Nhánh dữ liệu lolita glitch lao thẳng vào tôi, co giật dữ liệu, ăn mòn ý thức. Tôi hít một hơi dài, thao tác khẩn cấp:
“Được rồi… admin sắp sụp… nhưng tôi sẽ hack một đường thoát!”
Ánh sáng xanh đỏ quanh cơ thể tôi nhấp nháy dữ dội. Sàn glitch rung lên, tường nhà thờ biến thành lưới dữ liệu, các NPC đứng bất động, mắt tròn xoe.
Sau vài phút căng thẳng, tôi tạm thời đẩy Unknown_Process ra khỏi não, ánh sáng nhấp nháy chậm lại. Nhóm NPC thở phào.
“Ha… tạm thời… Round 4… kết thúc…” Tôi tự trào, vừa run vừa mỉm cười.
Nhưng trong tâm trí, tôi biết:
[Unknown_Process vẫn tồn tại. Đã học logic admin. Round 5 sẽ… cực kỳ nguy hiểm.]
“Ờ… admin vừa thắng… nhưng sắp tới… tôi sẽ… NPC của chính mình… trong một cơn ác mộng sống.”
Nhóm NPC nhìn tôi, Protagonist thốt lên:
“Cô… cô ổn chứ?”
Tôi cười mặn: “Ổn? Tôi vừa thắng kẻ thông minh hơn chính mình… gọi là ổn được không?”
Sàn glitch rung lên lần cuối, ánh sáng xanh đỏ nhấp nháy dữ dội. Tôi biết, Round 5 sẽ là trận đấu trí cực đại – nơi tôi vừa là admin vừa là NPC, vừa là mục tiêu vừa là kẻ săn dữ liệu… và Unknown_Process đã tối đa hóa sức mạnh học hỏi.
“Ha ha… admin vừa thắng… nhưng chưa từng run như thế này. Round 5… tôi đã sẵn sàng… hay ít nhất, cố gắng không bị cắn sống.”