Troll, Glitch và Lolita: Hành Trình Không Bao Giờ Ngủ
Lỗi hệ thống, lỗi cả tôi
Nhà thờ bỏ hoang im phăng phắc. Chỉ có tiếng gió rít qua khe cửa, mang theo mùi sắt gỉ và… hơi người. Tôi ngồi bệt xuống nền đá lạnh, lưng dựa vào bức tường phủ đầy mạng nhện, đầu óc như CPU vừa thoát vòng lặp vô hạn.
“Ổn rồi… mình sống.”
“Cơ mà… mình đang bị kẹt trong game.”
Hai ý tưởng đối nghịch ấy đập nhau chan chát trong đầu.
Thật kỳ lạ, người ta chỉ nhận ra mình yêu cuộc sống khi bị dọa xoá file.
Tôi đưa tay sờ lên cổ — dòng mã vẫn lấp ló dưới da như một vết xăm bằng ánh sáng:
S.N.P.C-027.
Khi tôi tập trung, nó rung lên nhè nhẹ như phản ứng với ý nghĩ của tôi. Giống như… một cổng lệnh chờ nhập dữ liệu.
“Nếu mày là mã nguồn… thì tao là nhà phát triển.”
“Giờ xem ai điều khiển ai nhé.”
Tôi nhắm mắt, cố nhớ lại cấu trúc hệ thống: mỗi NPC có một chuỗi hành vi được gắn vào ID cá nhân, do engine tự sinh dựa trên hành vi người chơi.
Nếu tôi có thể tự viết đè lên chuỗi hành vi của chính mình, thì về lý thuyết… tôi có thể “hack” engine từ bên trong.
Vấn đề: tôi không có bàn phím.
Cũng không có IDE.
Chỉ có một cái đầu thiếu ngủ và bộ váy lolita ngứa ngáy.
“Cũng may… não tôi vẫn còn chạy Python trong tim.”
Tôi thì thầm:
“Override_behavior… self-preserve… execute.”
Không có gì xảy ra.
Cảm giác nhục nhã còn hơn khi gọi Siri mà nó trả lời “Xin lỗi, tôi không hiểu.”
Kế hoạch A thất bại.
Kế hoạch B: dọa hệ thống.
Tôi đứng dậy, phủi váy, lượn quanh gian chính nhà thờ. Mấy bức tượng thiên thần nứt nẻ, ánh mắt như nhìn tôi chòng chọc. Ở giữa là bàn tế, trên đó đặt một cuốn sách đen dày cộp — theo kịch bản gốc, đó là nơi nhân vật chính nhặt được “Nhật ký của Linh mục điên”, mở ra toàn bộ lore về con quái vật.
Nhưng bây giờ… họ đang bận đánh nhau trên đồi. Còn tôi? Tôi đến trước.
“Vậy tôi là người đọc trước. Xin lỗi mấy anh main, spoiler tí không chết đâu.”
Tôi lật sách. Dòng đầu tiên không phải là ký tự Latinh mà là…
mã nguồn.
if NPC_027.status == 'dead': unlock('SacrificeScene') else: freeze_scene()
Tôi há hốc mồm.
“Tôi biết mà! Engine ngu đến mức giấu luôn script ở đây.”
Nếu đúng như vậy, tôi có thể can thiệp. Tôi kéo cuốn sách sát lại, tập trung ý thức — cố gắng “tương tác” với chuỗi code.
Khi tôi đặt ngón tay lên dòng chữ, dòng mã biến đổi, sáng rực như dãy LED mini.
Tôi thử thầm lệnh:
“edit: NPC_027.status = ‘alive’ lock(‘SacrificeScene’) save.”
Dòng mã nhấp nháy một cái — rồi tắt.
Mọi thứ xung quanh giật nhẹ, như thế giới vừa nấc lên một nhịp.
Tôi chờ… và chờ… không thấy gì khác.
“Không biết có thành công không, nhưng ít nhất tôi chưa nổ tung. Vậy là điểm cộng.”
Tôi quyết định kiểm tra hiệu quả.
Mở menu hệ thống — à quên, tôi không có menu.
Nhưng nếu tôi nhớ không nhầm, mỗi khi NPC thay đổi trạng thái, môi trường sẽ phản ứng nhẹ.
Tôi bước lại gần cửa sổ vỡ nát. Bầu trời bên ngoài, vốn xám xịt, giờ lấm tấm vài vệt sáng. Không phải ánh mặt trời thật, mà là những đường sáng pixel lấp lánh.
Tôi khẽ bật cười.
“Tôi vừa làm trò chơi bị… lag ánh sáng?”
“Không tệ cho một người mặc váy ren!”
Trong lúc đang tự khen, giọng Hệ thống vang lên trong đầu:
[CẢNH BÁO: NPC_027 có hành vi bất thường. Tiến hành quét nhận thức.]
[Xác nhận: Ý thức ngoài kịch bản. Đang tạo bản vá.]
“Ủa rồi sao, vá tôi hả?”
“Xin lỗi, vá nhầm file là toang đó.”
Tôi lùi lại, nhìn xung quanh. Không gian bắt đầu rung nhẹ — tường nhà thờ lượn sóng như ảnh lỗi video.
Giữa không trung, xuất hiện một bóng người mờ ảo, không mặt, chỉ là hình nhân trắng trơn, giống avatar mặc định của game chưa load skin.
“Thôi xong, dev tool xuất hiện.”
Tôi cố giữ bình tĩnh.
“Ờ, xin chào ngài DevBot. Tôi chỉ đang làm kiểm thử hệ thống thôi, anh biết đấy, QA chuyên nghiệp.”
Không mặt, nhưng tôi cảm giác nó liếc tôi một cái.
Giọng nói vô cảm vang lên:
[NPC_027 không nằm trong phạm vi kiểm thử. Xóa bỏ để đảm bảo ổn định.]
Tôi cười gượng:
“Ổn định gì tầm này, tôi chính là người thiết kế anh đấy nhé!”
Tôi hét, liều lĩnh:
“Xác thực quyền truy cập: X_Alpha!”
Bóng trắng dừng lại. Cả không gian im phăng phắc.
Rồi, âm thanh lách tách vang lên — như modem dial-up thời cổ đại.
[Quyền truy cập được xác nhận một phần.]
[Mở giao diện nhà phát triển tạm thời.]
Trước mắt tôi, một cửa sổ ảo trong suốt hiện ra, chi chít mã: Console.
Tôi cười khoái chí như đứa trẻ mở được máy game ẩn cấp.
“Ha! Tôi biết mà. Tôi là admin đây, đồ hư cấu ạ.”
Tôi gõ bằng suy nghĩ — khá buồn cười, nhưng hiệu quả.
Dòng đầu tiên tôi thử:
list.objects.nearby()
Kết quả trả về:
NPC_001: Protagonist (status: active)
NPC_002: Support_Healer (status: active)
NPC_003: Support_Tank (status: active)
NPC_027: Me <3 (status: alive, override: true)
Entity_H01: The First Horror (status: engaged)
Unknown_Process: ??? (status: hidden)
“Khoan, Unknown_Process là cái gì?”
Tôi đâu có lập trình gì tên đó.
Nó còn được đánh dấu là hidden.
Ngay khi tôi định mở chi tiết, cửa sổ console giật mạnh, dòng cảnh báo hiện lên:
[Truy cập bị chặn. Mức quyền hiện tại: tạm thời.]
[Hành động thêm có thể gây hỏng hệ thống.]
“Tôi đã từng viết câu này để dọa QA mà, giờ nó dọa lại tôi à?”
Tôi cắn môi, đắn đo. Phá luật thêm một lần nữa hay rút lui?
Nhưng… tò mò giết chết con mèo — và tôi chính là nhà khoa học đã huấn luyện con mèo đó.
Tôi nhập:
open Unknown_Process –force
Ngay tức khắc, cả căn nhà thờ rung lên dữ dội. Tường nứt toác, gió gào thét.
Trên giao diện, dòng chữ đỏ chói nhấp nháy:
[LỖI NGHIÊM TRỌNG! DỮ LIỆU KÝ SINH PHÁT HIỆN.]
Rồi màn hình sụp.
Mọi thứ tắt ngúm.
Tôi ngã quỵ xuống, đầu đau như bị đâm. Khi mở mắt ra, thế giới xung quanh đã đổi khác.
Nhà thờ biến mất, thay bằng một không gian trắng trơn, vô tận. Giống như khi game chưa load bản đồ — chỉ có nền trắng và vài mảng dữ liệu lơ lửng.
Ở giữa không gian, có một cánh cửa màu đen.
Và… một người.
Không phải bóng trắng vô cảm. Người này có mặt, rõ ràng — một cô gái mặc áo blouse trắng, tóc đen dài, đôi mắt sáng như thủy tinh.
Trông… rất quen.
“Chờ đã… đó là…”
Chính là tôi.
Phiên bản của tôi trước khi xuyên vào game — khuôn mặt lạnh, dáng đứng thẳng, ánh mắt khoa học kiểu “mọi người đều ngu trừ tôi”.
Cô ta mỉm cười nhẹ, rồi nói:
“Cuối cùng cũng mở được cửa, hử?”
Tôi sững sờ.
“Cô… là ai?”
“Là mày, hoặc đúng hơn, là phần ý thức gốc bị kẹt trong cỗ máy. Còn mày… chỉ là bản sao đang chiếm quyền điều khiển trò chơi này thôi.”
Não tôi mất ba giây để xử lý.
“Vậy… tao là file nhân bản?”
“Tạm gọi là bản chạy thử nghiệm. Và giờ, tao đến để lấy lại quyền điều khiển.”
Giọng cô ta bình thản, nhưng ánh mắt sắc lẹm như dao.
Tôi cười, mặn hơn nước muối:
“Này chị tôi, hệ thống này tôi viết, máy này tôi test, lỗi này tôi chọc — chị định ‘reboot’ tôi chắc? Xin lỗi, chưa có bản vá nào vượt qua tay tôi đâu.”
“Ồ?” — Cô ta nhướng mày. “Vậy sao mày lại mở cửa Unknown_Process?”
Tôi ngậm miệng.
Cô ta tiến lại gần. Ánh sáng trắng xung quanh chập chờn theo từng bước.
“Unknown_Process là thứ được sinh ra từ ý thức phụ của chính mày khi vận hành mô phỏng. Nó không thuộc game, cũng không thuộc tao.”
“Nói ngắn gọn: đó là… quái vật thật.”
“Quái vật… thật?” — Tôi lặp lại.
“Ừ. Nó đang ăn dữ liệu. Mỗi khi một NPC chết, nó không biến mất, mà bị nó nuốt. Mày sống sót, nên nó chưa tới được đây. Nhưng tin vui nhé…” — Cô ta cúi sát, giọng nhỏ dần — “…nó đang tìm mày.”
Không gian trắng rung lên. Một âm thanh lạ vang lên — như tiếng cào dữ liệu.
Tôi nhìn quanh. Ở rìa không gian, màn hình code bắt đầu nứt, để lộ ra một bóng đen khổng lồ bò tới.
Tôi hét:
“Tôi chưa ký cho phần này đâu!”
Cô gái – bản gốc của tôi – lùi lại, giọng bình tĩnh đến phát sợ:
“Nếu mày muốn tồn tại, phải học cách điều khiển engine hoàn toàn.”
“Tao sẽ giúp, nhưng chỉ một lần.”
“Tại sao?”
“Vì nếu mày chết, tao cũng biến mất.”
Bóng đen lao tới. Cả không gian rung chuyển. Cô ta đặt tay lên trán tôi, và một luồng sáng chói lòa tràn vào đầu tôi. Hàng ngàn dòng mã đổ về, xếp thành mạng lưới khổng lồ.
“Chạy đi!” — cô ta nói. — “Kích hoạt quyền truy cập toàn phần!”
“Bằng cách nào?!”
“Nói câu này: System, I am the host!”
Tôi gào lên:
“SYSTEM, I AM THE HOST!”
Cả thế giới bùng nổ ánh sáng. Dòng mã dưới da tôi rực cháy, lan khắp người.
Bóng đen bị thổi lùi lại, gầm rú trong im lặng.
Khi tôi mở mắt, tôi đã trở lại nhà thờ.
Căn phòng yên tĩnh, console biến mất. Nhưng cảm giác khác hẳn — tôi có thể nghe thấy tiếng dữ liệu chạy trong đầu, như nhịp tim của trò chơi.
Tôi cúi nhìn cổ tay — vòng bạc đổi màu:
ADMIN: ACTIVE.
“Ha…” — Tôi bật cười, khàn giọng. “Tôi nói rồi mà, tôi là nhà phát triển.”
Tôi vừa dứt lời, tiếng hệ thống vang lên lần nữa:
[Quyền admin tạm thời được kích hoạt.]
[Cảnh báo: Thực thể Unknown_Process đã gắn cờ vị trí của bạn.]
[Thời gian đến khi đồng bộ: 600 giây.]
Tôi đứng chết trân.
“Ờ… sáu trăm giây nghĩa là… mười phút nữa nó đến?”
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Tôi cười méo xệch:
“Lần trước tôi chết vì script. Lần này, tôi chết vì chính tay mình mở bug.”
Tôi thở dài, giơ tay lên như đang chào khán giả vô hình:
“Chúc mừng, tôi vừa hack thành công… và tự ký giấy báo tử.”
Mắt tôi ánh lên tia ranh mãnh.
“Cơ mà… trò chơi này là của tôi. Nếu nó muốn nuốt tôi…”
“…thì tôi sẽ hack luôn cả dạ dày nó.”
Ánh sáng xanh quanh người tôi lại bắt đầu sáng lên.
Trò chơi run nhẹ — như đang sợ.
“Round hai, bắt đầu nhé, darling.”