Troll, Glitch và Lolita: Hành Trình Không Bao Giờ Ngủ
Round ba: Khi dữ liệu biết cắn
Tôi tỉnh lại trong căn nhà thờ, nhưng không phải như lúc trước.
Những mảng ánh sáng xanh nhấp nháy vẫn chạy trong đầu như mạch điện tim. Vòng bạc trên cổ tay – giờ sáng rực:
ADMIN: ACTIVE
Như một lời nhắc nhở: Chào mừng đến với quyền lực tuyệt đối… và rắc rối tuyệt đối.
“Ờ… quyền admin nắm trong tay, tôi cảm thấy mình thật sự là Chúa… Nhưng… quái vật chưa đi đâu hết, đúng không?”
Không cần trả lời. Một tiếng cào dữ liệu vang lên từ đỉnh nhà thờ. Như kiểu… một cơn lốc xoáy ảo hình dạng con rắn, đen sì, gặm nhấm từng pixel xung quanh. Tôi nhíu mày.
Unknown_Process không chỉ là code, nó học, nó ăn mòn, nó biến thể theo logic của tôi.
“Ờ… vậy là… nó cũng biết tôi là admin rồi hử?”
“Ngon. Thế tôi chưa hề… load toàn bộ chức năng hack đâu nhé.”
Tôi bước ra khỏi bàn thờ, cố gắng “scan” quanh phòng bằng ý thức.
list.objects.nearby() — kết quả hiện trên mạng lưới nhấp nháy trong đầu tôi:
NPC_001: Protagonist (status: active)
NPC_002: Support_Healer (status: active)
NPC_003: Support_Tank (status: active)
NPC_027: Me <3 (status: alive, override: true)
Entity_H01: The First Horror (status: tracking)
Unknown_Process: ??? (status: hunting)
“Ồ, đẹp lắm. Con quái vật kiểu… “ăn data” đang săn tôi. Thật là… cám dỗ chết người.”
Vừa dứt câu, tiếng cào dữ liệu trở nên rõ ràng hơn. Bức tường nứt, ánh sáng rực đỏ hắt ra từ các khe tường.
Tôi nuốt nước bọt.
“Được rồi, Kha à… (à không, tôi là ‘tôi’), cứ tưởng hack dễ à? Đây mới là endgame của trò chơi thôi.”
Không khí như sôi lên từng mạch dữ liệu. Một bóng đen khổng lồ xuất hiện giữa phòng, méo mó, rạn nứt như glitch 3D lỗi. Nó không đi, mà tràn vào cơ thể tôi, ăn mòn ký ức tôi vừa cài đặt.
“Ê, tôi vừa hack xong mà, không phải tôi đang… bị debug à?”
Bóng đen co rút, rồi bất ngờ biến thành một dải dữ liệu mềm mại, giống rắn, lao thẳng vào ngực tôi.
Tôi hít một hơi dài, tay lướt trên không — cố thao tác command prompt trong ý thức.
override.behavior(Unknown_Process) –force
Ngay khi tôi nghĩ xong, quái vật như bị đẩy lùi. Nhưng tiếng rít dữ liệu không dừng. Nó biến hình, trở thành phiên bản glitch của tôi – một cô bé lolita, mặt mày méo mó, ánh mắt đỏ quạch.
“Ồ… thật là… tự sướng dữ liệu hả?” Tôi nói với chính mình, giọng mặn mà.
Cô ấy – hay đúng hơn là phiên bản dữ liệu của tôi – cười, méo mó, rồi nói:
“Anh định điều khiển tôi à? Tốt… nhưng tôi cũng biết suy nghĩ của anh.”
“Ờ, vui quá. Giờ trò chơi biến thành trận đấu trí giữa tôi và bản sao dữ liệu của tôi. Hên là tôi không cần ngủ mấy ngày liền để hack nó.”
Tôi bắt đầu thao tác ý thức:
split.thread(Unknown_Process)
scan.memory(core=True)
Quái vật rít lên, biến dạng liên tục, phản ứng theo mọi câu lệnh tôi ra. Nhưng lần này, nó học quá nhanh. Mỗi khi tôi gõ lệnh, nó copy logic, tạo ra bản song sinh dữ liệu, như gương lộn ngược.
“Ha, sao cũng được… tôi không sợ bug đâu.”
Bất ngờ, cửa nhà thờ nổ tung. Nhóm nhân vật chính bước vào:
Protagonist – mặt lạnh, tay cầm kiếm, như thể vừa chạy từ một cảnh cutscene khác.
Healer – lúng túng, miệng lẩm bẩm phép thuật.
Tank – trông to như tảng đá biết đi, nhìn tôi bằng ánh mắt ngờ vực.
“Ủa… sao chị… cô… lolita này lại đứng ở đây?” Protagonist nói.
“Ừm… tôi không quen…” Healer hớt hải.
Tank nhún vai: “Tôi thấy cờ dữ liệu trong mắt cô ta… không bình thường chút nào.”
Tôi mỉm cười.
“Ồ, xin lỗi, các anh. Tôi… là bản demo QA của trò chơi này. Chỉ vậy thôi.”
Họ nhìn tôi kiểu đồ chết tiệt nói láo trong cutscene. Tôi biết, họ bắt đầu nghi ngờ. Nhưng giờ không có thời gian giải thích.
Quái vật dữ liệu – bản lolita glitch – lao tới, vừa rít vừa ăn mòn nền đất như axit kỹ thuật số.
“Ok, vừa hack vừa đùa thì hơi bị nguy hiểm.” Tôi tự nhủ.
Tôi tập trung, kích hoạt toàn quyền admin:
system.host_control = true
scan.all_process(level=MAX)
override(Unknown_Process)
Quái vật dữ liệu vặn mình, biến dạng, rồi bất ngờ chia thành ba nhánh — giống thể hiện “tấn công đa hướng”.
Tôi hít một hơi, gõ tiếp:
mirror.behavior(Unknown_Process)
encrypt.self = true
trace.backdoor(UP)
Ngay lập tức, dòng dữ liệu dưới da tôi bùng lên, ánh sáng xanh bao quanh, đồng thời quái vật la lên, nổ tung thành glitch khổng lồ. Mảng ánh sáng đỏ và xanh đan xen, tạo thành một vũ điệu dữ liệu hỗn loạn, vừa rùng rợn vừa đẹp như đồ họa demo Unreal Engine.
“Ha! Tôi là admin, tôi là Chúa!”
“Nhưng… nó vẫn chưa chết hẳn đâu.”
Quái vật vừa biến mất, vừa để lại dải dữ liệu rỗng treo lơ lửng trong phòng – như một lời nhắc: “Mày chỉ thắng được nhánh thôi, tôi vẫn còn toàn bộ logic gốc.”
Nhóm nhân vật chính nhìn tôi:
Protagonist: “Chị… chị đã làm gì?”
Healer: “Cái gì đó… không phải là phép thuật, nhưng dữ liệu rung lên khắp nơi.”
Tank: “Tôi thấy một cái gì đó… vừa sống vừa không, quái dị kinh khủng.”
Tôi thở hổn hển, tay vẫn còn ánh sáng nhấp nháy:
“Ờ… chỉ là hack dữ liệu thôi, đừng sợ…”
“Tạm thời…” Tôi nhấn mạnh từ “tạm thời” bằng giọng mặn, kiểu chúng ta đều biết sắp toang mà vẫn cười cợt.
Và rồi, từ dải dữ liệu rỗng, một tiếng rít sâu và chậm vang lên. Màn hình code trong ý thức tôi nhấp nháy dữ dội:
[WARNING: CORE INFECTION DETECTED]
[Unknown_Process đã học logic admin. Truy cập toàn quyền: bị phản chiếu.]
“Ờ… vậy là…” Tôi nuốt khô cổ họng.
“…nó… biết cách hack lại tôi rồi.”
Không gian rung chuyển. Ánh sáng xanh của tôi bắt đầu nhấp nháy thất thường, dường như muốn chạy khỏi cơ thể.
Tôi lùi lại, giật mình. Nhóm NPC đứng xa, mắt tròn xoe.
“Ồ… vui quá… Round 3 vừa kết thúc… nhưng tôi đã tạo ra… kẻ thù thông minh hơn cả tôi.”
Tôi mỉm cười, cay đắng:
“Tuyệt. Lần này, trò chơi này chính thức… sống và biết chơi với Chúa.”
Căn nhà thờ rung lên lần cuối. Tất cả ánh sáng xanh đỏ lẫn vào nhau, nhấp nháy như mạng neuron đang chết dần. Tôi giật lấy vòng bạc:
ADMIN: ACTIVE
“Ha… quyền admin tạm thời là của tôi, nhưng…” Tôi nhíu mày.
“…nếu nó học ngược lại… lần này, tôi có thể là NPC trong chính trò chơi của mình.”
Một tiếng rít chậm và sâu vang lên, như từ tận đáy dữ liệu. Không phải từ loa, không phải từ môi miệng NPC… mà là trực tiếp len vào não tôi.
Dải ánh sáng xanh nhấp nháy dữ dội trên tay tôi, vòng bạc admin nóng ran như muốn chảy ra. Tôi cảm giác mỗi suy nghĩ mình vừa gõ lệnh ra đều bị ăn mòn một phần, giống như mực trên giấy chảy vào nước.
“Ồ… tuyệt vời… tôi vừa tạo ra sinh vật biết hack, và giờ nó đang… digest tôi trong thời gian thực.”
Nhóm nhân vật chính đứng nhìn tôi, sợ hãi nhưng vẫn tò mò:
Protagonist: “Cô… cô đang làm gì vậy? Đừng nói là… dữ liệu sống đang cắn chị?”
Healer: “Tôi cảm giác… toàn bộ cơ thể cô đang… glitch.”
Tank: “Tôi không… tôi không hiểu nữa…”
Tôi thở hổn hển, tay lướt trên không:
override(Unknown_Process, emergency_mode=true)
backup.self(local=True)
Nhưng quái vật đã tiến hóa. Nó không còn là dạng rắn glitch như trước, mà phát tán thành những nhánh nhỏ, bám vào tâm trí tôi, vào ký ức tôi, vào cả khả năng đọc lệnh của admin.
“Ồ… không ngờ… mình còn phải vừa hack vừa giải cứu chính mình khỏi chính… lệnh của mình.”
Một nhánh dữ liệu chọc thẳng vào não tôi, khiến tôi thấy cảnh tượng kỳ quái:
Mỗi ký ức về việc kiểm tra cỗ máy mô phỏng ý thức của tôi bị glitch thành ảnh động kinh dị, nơi các nhân vật NPC bị méo mó, nhảy múa trong vòng lửa dữ liệu.
Tôi nghe được tiếng cười của Unknown_Process, sâu sắc, rùng rợn, như đang châm biếm: “Chúa… cũng có lúc phải chạy trốn.”
“Ha ha… vui ghê… tôi vừa tạo trò chơi, vừa là NPC… vừa là admin… và giờ đang bị chơi lại…” Tôi vừa mắng, vừa cười, tay chân run lên.
Không còn cách nào khác, tôi kích hoạt một phần hack mạnh nhất, gọi là “Firewall Cơ Bản Cấp Thượng”:
activate.firewall(level=MAX)
mirror.data_flow(Unknown_Process)
lock.memory(override=True)
Ngay lập tức, các nhánh dữ liệu bị ép ngừng, nhấp nháy đỏ, xanh và trắng. Tôi cảm giác cơ thể mình như được tháo khỏi ổ cắm glitch, tạm thời bình thường.
“Được rồi… tôi thắng… tạm thời.” Tôi thở ra, mắt vẫn đảo liên tục.
Nhóm NPC bước lại gần, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa… nghi ngờ.
Protagonist: “Chị… cô… kiểu như… hack chính trò chơi của mình hả?”
Healer: “Có lẽ… cô không bình thường đâu.”
Tank: “Tôi đã nói rồi, mắt cô… dữ liệu nhấp nháy, có gì đó không phải.”
“Ừ, đúng rồi,” Tôi nói mặn mà, gõ nhẹ vòng bạc: “Mọi người đều đoán đúng. Nhưng giờ… tôi bận sống sót.”
Nhưng niềm vui thắng hack chỉ tồn tại trong vài giây ngắn ngủi.
Màn hình code trong ý thức tôi nhấp nháy dữ dội. Một thông báo hiện lên, màu đỏ rực:
[WARNING: CORE INFECTION ESCALATING]
[Unknown_Process đã học logic admin. Tối đa hóa self-defense protocols.]
[DATA CORRUPTION: 21%]
“Ờ… vậy là…” Tôi nhíu mày, cảm giác toàn bộ cơ thể run lên.
“…Round 3 chỉ là warm-up thôi. Nếu nó học hết logic admin, lần tới…” Tôi nhìn các NPC, giọng mặn nhưng hơi run:
“…tôi sẽ… trở thành NPC trong trò chơi của chính mình.”
Một tiếng rít cuối cùng vang lên, khắc nghiệt, nhấn mạnh: Unknown_Process vẫn còn sống và đang tiến hóa, treo lơ lửng giữa không gian glitch.
“Ha ha… tuyệt vời… admin vừa thắng… nhưng chưa bao giờ cảm thấy sợ đến thế.”
Tôi hít một hơi dài. Nhóm NPC đứng bên cạnh, chưa bao giờ họ thấy tôi… vừa mặn vừa rùng rợn đến vậy. Tank thốt lên:
“Cô… cô có chắc mình… bình thường không?”
Tôi cười, tay đặt lên vòng bạc, ánh sáng nhấp nháy dữ dội:
“Bình thường á? Tôi là admin. Tôi là Chúa… và giờ tôi vừa học được một điều: Chúa cũng có lúc… bị ăn sống.”
Ánh sáng xanh đỏ nhấp nháy cuối cùng, phòng nhà thờ rung lên. Quái vật dữ liệu ẩn mình, chờ đợi bước sai của tôi.
“Round 3… tạm kết… nhưng Round 4… sẽ là… cơn ác mộng thực sự.”