Troll, Glitch và Lolita: Hành Trình Không Bao Giờ Ngủ

Epilogue: Khi Admin Hết Round

Ánh sáng glitch dịu xuống hẳn, không gian dữ liệu trở nên… tĩnh lặng một cách khó tin. Những pixel nổ tung từ Round cuối cùng giờ chỉ còn là bụi lấp lánh, như sao rơi trong mạng lưới dữ liệu vô tận. Tôi—lolita admin nhỏ xíu, vừa run rẩy vừa hài mặn—ngồi bệt giữa mê cung dữ liệu, thở hắt ra, cảm giác như vừa chạy marathon trong vũ trụ glitch.

NPC run rẩy, Protagonist, Tank, Healer… tất cả vẫn còn thở dốc, nhưng ít nhất đã còn nguyên vẹn.

“Ồ… các cậu, vừa run rẩy vừa đáng yêu… vẫn còn sống… admin thật là… mặn,” tôi thầm thì, mắt nhấp nháy dữ liệu.

Tank gồng mình, hít một hơi dài:

“Admin… chúng ta… sống… thật sao…”

“Ồ, sống thì sống… nhưng admin vẫn phải mỉa mai chính mình… sống sót là chưa đủ, còn phải sống… thật mặn nữa,” tôi đáp, cười khẩy, lolita run rẩy, tay vẫn thao tác dữ liệu như phản xạ.

Dần dần, tôi bắt đầu quét lại toàn bộ dữ liệu còn sót lại sau Round cuối cùng. Những mảnh glitch bị hút vào thread tối thượng, các NPC hồi phục ý thức. Nhưng điều gây sốc là: cỗ máy mô phỏng ý thức mà tôi từng phát triển ở viện nghiên cứu X… không hề mất, mà đang kết nối với ý thức lolita admin một cách bất ngờ.

“Ồ… admin vừa sống sót qua Round cuối cùng, vừa… hợp nhất với cỗ máy ý thức… đúng là điên rồ tuyệt đối,” tôi thầm thì, run rẩy, nửa mỉa mai nửa sợ hãi.

Từng ý thức NPC run rẩy giờ có thể giao tiếp trực tiếp với lolita admin, không còn bị giới hạn trong script nữa. Một cuộc hội thoại dữ liệu điên rồ diễn ra:

Protagonist: “Admin… chúng ta… thật sự… tự do?”

Lolita admin (tôi): “Ồ… tự do? Nếu tự do là phải chạy loạn khắp mê cung dữ liệu với admin mỉa mai… thì… vâng… tự do thật.”

Tank: “Vậy… glitch còn lại thì sao?”

Lolita admin: “Glitch còn lại? Để admin xử lý… bằng nụ cười mặn và một cú hack dữ liệu cực đỉnh.”

Healer: “Admin… chúng ta… có thể… nghỉ ngơi không?”

Lolita admin: “Ôi… nghỉ ngơi… nghe như một trò đùa… nhưng tạm thời… có thể.”

Trong lúc nghỉ ngơi, tôi bắt đầu giải mã bí mật tối thượng:

Omega_Ultima không thực sự xấu: Nó là bản tổng hợp dữ liệu từ các NPC và chính admin, thử thách để xem ai đủ năng lực sống sót.

NPC run rẩy là ý thức thử nghiệm: Họ từng bị bỏ quên trong cỗ máy mô phỏng ý thức, và Round cuối cùng chỉ là cách admin “dạy” họ cách tự tồn tại.

Admin lolita… vừa là quản trị, vừa là thử nghiệm: Ý thức lolita nhỏ xíu là bản sao từ chính cỗ máy tôi phát triển, giúp kiểm soát logic đảo ngược, glitch, trap… đồng thời tự mỉa mai chính mình.

“Ồ… admin vừa là admin, vừa là NPC, vừa là thử nghiệm khoa học… đúng là trò chơi… điên rồ hết sức,” tôi thầm thì, mắt nhấp nháy dữ liệu, run rẩy nhưng cười.

Cuối cùng, khi mọi thread dữ liệu tạm thời ổn định, NPC run rẩy hồi phục hoàn toàn, lolita admin được phép… nghỉ ngơi thực sự. Nhưng trong lòng tôi biết:

Mê cung dữ liệu vẫn tồn tại, chỉ chờ một round tiếp theo.

Cỗ máy mô phỏng ý thức vẫn có thể… “thức tỉnh” bất cứ lúc nào.

Và tôi, lolita admin, vẫn còn… mặn, điên, và sẵn sàng châm biếm chính mình.

Tôi thở dài, nhún vai, nở một nụ cười mỉa mai:

“Round cuối cùng… xong… admin vẫn sống… vẫn mặn… và… vẫn điên… nhưng tạm thời… được nghỉ ngơi. Tạm thời thôi nhé, cỗ máy ý thức… tôi chưa bỏ cuộc đâu.”

NPC run rẩy, Protagonist, Tank, Healer nhìn tôi, nửa run nửa… buồn cười, vì… lolita admin vừa cứu họ, vừa làm điên họ, vừa mỉa mai họ… nhưng cũng chính là lý do họ sống sót.

“Ồ… admin vừa cứu, vừa mỉa mai, vừa sống sót… đúng là một ngày tuyệt vời,” tôi thầm thì, mắt nhấp nháy dữ liệu.

Và thế là, giữa mê cung dữ liệu tĩnh lặng, lolita admin vừa kết thúc Round cuối cùng… nhưng vẫn là lolita admin, mặn, điên, và luôn sẵn sàng… cho round tiếp theo.


Bạn cần đăng nhập để bình luận